Hai vị tổ vu khắc ngũ hành, khắc luôn cả khẩu, cứ nói chuyện được dăm ba câu sẽ cãi nhau đến long trời lở đất.
Trên trời trở nên mù mịt hẳn đi, một đám mây to lớn rộng mấy chục dặm từ đâu kéo tới, không gian sập tối như sắp mưa cho dù cách đó một khắc trước vẫn nắng chói chang.
Đến khi vị khách không mời mà đến nọ được chú ý thì phía trên đầu nước ồ ạt đổ xuống như thác dữ, dòng nước không chạm đất chuyển động khóa chặt ba vị tổ Vu thành những bong bóng nước lớn, có vùng vẫy kiểu gì cũng không thoát được.
Một nhánh nước rẽ ngang xoáy tới chỗ Mục Chước cuốn lấy Đông Hoàng chung nâng tiên thiên pháp bảo bay vút lên không và biến mất phía sau đám mây, mọi người đều chứng kiến tuyệt nhiên không một ai phản ứng kịp.
"Côn Bằng."
Thủy Ngục đích thị là cái độc chiêu chuyên dùng của Côn Bằng yêu sư mà lúc trước các vị Tổ Vu từng lãnh giáo qua.
Mây cùng gió quấn lấy nhau tạo nên huyễn ảnh một tiên nhân khổng lồ gập ghềnh như sóng nước.
"Đông Hoàng điện hạ đâu?" - Tiếng nói vọng xuống.
Thánh nhân hư ảnh xuất hiện hiên ngang ở tam giới đúng là hiếm thấy.
Cùng với Côn Bằng thực lực người này trên cả thánh nhân.
Chân thân yêu sư hiện đang bế quan ở Bắc Minh lại vì khí tức của Đông Hoàng Thái Nhất mà nguyên thần xuất khiếu để đến gặp.
Đáng tiếc vẫn là chậm một bước.
Hiện tại người thì không thấy chỉ có pháp bảo yêu thích đang trong tay kẻ khác, Đông Hoàng chung có thể xem như bất ly thân của Thái Nhất, bảo Côn Bằng làm thế nào bình tĩnh được.
Côn Bằng trông thấy Mục Chước gương mặt so với Cửu Anh giống đến tám phần tuy thế việc hắn làm sao lại ở đây cùng với Đông Hoàng chung trên tay, lập tức không khỏi hoài nghi mối quan hệ với Tổ Vu.
Giết lầm còn hơn bỏ sót.
Đằng nào bản thân hắn nguyên căn yêu tộc nhiễm qua nhân quả một chút tính là gì, đối phương lại còn là Vu tộc cừu nhân kiếp trước.
"Con cá kia đừng nghĩ luyện thành thánh thể lão tử sẽ sợ ngươi."- Chúc Dung bạo nộ dùng tay không xé rách thủy ngục, lửa lan ra phản công lại nước của Côn Bằng.
Linh lực chảy đến đâu khói bốc ra đến đó.
Côn Bằng bỏ qua khiêu khích chỉ hỏi một câu, thanh âm truyền ra khiến người ta khiến nhức bổ đầ.
"Hỗn Độn chung ở đây.
Các ngươi đã làm gì Đông Hoàng."
Thủy lực tích tụ biến thành núi băng, núi băng lại phun ra vô số mưa tuyết sắt nhọn như tên.
Vô Tà rút từ trong hư không ra hai thanh song kiếm, băng sơn chạm vào thân kiếm hết thảy đều tan ra, công kích của thánh cảnh bị hai thanh kiếm chặt đứt.
Côn Bằng mở to mắt nhìn người thiếu niên vừa xuất thủ, ở đại hội Tam giới đã gặp qua không ít lần.
Đế Vương Sát, kẻ may mắn kế thừa được một chút dòng máu tam túc kim ô.
Đáng tiếc đã bị thiên đạo thánh nhân Hồng Quân lão tổ phong ấn lại, cả đời chỉ có thể làm một tên phế vật.
"Không ngờ tới Nhật Nguyệt Đế Quân lại có liên quan đến Nguyên Đồ, A Tị kiếm của Minh Hà lão tổ." - Côn Bằng.
Vô Tà không đề cập đến thân phận tu la ở đây, nếu để cho người khác biết hắn là đi đoạt xác của đế quân sẽ xảy ra chuyện lớn, lúc đó kéo cả Linh giới vào mớ hỗn độn này sẽ loạn hết lên.
Vô Tà:
"Yêu sư thủ hạ lưu tình."
Chân truyền của Minh Hà lão tổ, tam giới truyền miệng nhau chỉ có truyền kỳ Dương Huyền của nhân tộc bái nhập A tu la giáo, xông vào vô lượng kiếp nhận được hai quỷ kiếm Nguyên Đồ, A Tỳ danh xưng Vô Pháp Vô Tà, bước lên vị trí A tu la vương.
Dù kẻ này là A tu la vương hay là Đế Vương Sát cũng đều không thể đụng, một bên người của thần giới, bên còn lại là Minh giới, thôi thì thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
"Yêu sư?! Lâu rồi không có ai gọi ta như thế."
Côn Bằng:
Được rồi, ta sẽ không tính toán.
Đông Hoàng khí tức và Đông Hoàng chung giải thích thế nào?"
Năm người bọn họ kể lại đầu đuôi.
Côn Bằng nghe nói có Hồng Quân ở đó liền khó chịu thấy rõ.
Thiên đạo thánh nhân Hồng Quân lão tổ để mắt đến Đông Hoàng Thái Nhất làm gì?
Côn Bằng nhìn Xa Bỉ Thi đầy sát khí: "Đông Hoàng điện hạ có bị thương nặng lắm không?"
Xa Bỉ Thi bị hỏi đến chuyện đó lại chột dạ, do lo cho an nguy của Cộng Công và Chúc Dung nên lúc đó y ra tay có hơi nặng tay khiến Thái Nhất thổ huyết, bây giờ người kia lại không rõ tung tích, lòng y cũng như lửa đốt.
Chúc Dung thấy huynh đệ của mình khó nói liền ra mặt nói đỡ.
"Đông Hoàng Thái Nhất nếu một chút thương thế đó mà thân vẫn lần nữa thì đúng là phế vật."
Lời này cũng chí lý, Đông Hoàng nguyên thần vẫn là Đông Hoàng, Côn Bằng hạ giọng.
"Ta tra ra lời các ngươi có chỗ khuất tất liền không bỏ qua."
Hắn thu lại thủy lực không nói không rằng trích từ trong Đông Hoàng chung ra bốn giọt máu trả lại cho Mục Chước, biến mất cùng tiên thiên chí bảo, cảnh quang trở lại bình thường.
Ngày trước Tổ Vu cùng Côn Bằng đánh ngang tay nhưng hiện giờ người kia đã bước vào cảnh giới còn cao hơn thánh nhân, khoảng cách đã sâu như vực thẳm.
"Hắn lấy mất Hỗn Độn chung rồi, Côn Bằng sẽ không làm ra chuyện gì chứ?" - Chúc Dung đầy lo lắng.
Cộng Công:
"Cái chuông đó đã nhận chủ ngoài Thái Nhất không ai sử dụng được đâu."
Lời này làm Chúc Dung càng lo, lỡ như cả hai người bọn hắn kết hợp lại đối phó với họ không biết có cần chuẩn bị đến địa phủ tìm Hậu Thổ hàn quyên hay không.
Nghĩ đến đây liền hối thúc Cộng Công cùng trở về ma giới để hội ngộ với Chúc Cửu Âm, trông qua Xa Bỉ Thi còn chưa chịu đi theo mà đi thẳng tới chỗ của Vô Tà và Mục Chước ngỏ ý cùng đồng hành.
Xa Bỉ thi đối với Mục Chước: "Ngươi có hay không định tìm Thái Nhất? Ta có thể cùng đi."
Vô Tà:
"Tổ Vu đại nhân e là hơi khó, bọn ta được tiên chủ nhờ vả trong coi Đông Hoàng.
Sợ là cùng đồng hành sớm muộn mọi người cũng gặp nhau.
Vu tộc cùng yêu tộc năm xưa nhiều ân oán như thế, bọn ta rất khó xử."
Xa Bỉ Thi.
"Ta không phải tìm Thái Nhất đánh nhau, có một số chuyện cần nói rõ."
Mục Chước: "Việc này...."
Chúc Dung nhìn không nổi nữa rồi, y cho rằng hắn vẫn chứng nào tật nấy, không nhận ra được đâu là bạn đâu là thù còn định lao tới mắng cho một trận thì bị Cộng Công lôi đi.
Chúc Dung: "Cộng Công ngươi để Xa Bỉ Thi đi tìm Thái Nhất thật sao?"
"Ngươi cản được hả?"
Chúc Dung: "Thì không."
Bọn họ đều thọ thương, Xa Bỉ Thi muốn đi không ai cản nổi.
Sau khi mấy người họ đi mất, một nữ ăn mặc đoan trang che kín người âm thầm đứng quan sát, đám đông náo nhiệt đã rời đi hết mới bước đi đến chỗ mặt đất thấm đẫm kim sắc tinh huyết kim ô dùng linh khí xóa đi toàn bộ dấu vết.
Ngủ say trong trên tay nàng, một tiểu mao điểu nhỏ duỗi thẳng ba chân bé xíu híp mắt, thi thoảng pi lên vài tiếng như là đang mơ một giác mộng đẹp.
Nữ nhân khẽ cười vuốt ve đỉnh đầu nó nhìn qua nhìn lại, đỏ mặt hôn nhẹ lên bụng vật nhỏ.
"Thái Nhất, sau này chúng ta một tấc không di, một li cũng không rời."
Nàng hủy đi Thái Âm chi lực vết tích, Thái Âm tinh trên cao khép cửa lại, Quảng Hằng cung ẩn mất.
Khí tức sẽ không bại lộ ra ngoài.
Nói đến Thái Nhất, người này từ mấy trăm vạn năm trước ở thế giới khác xuyên đến hồng hoang trở thành yêu tộc chí tôn Đông Hoàng Thái Nhất.
Vai trò này tuy là chiến thần vang danh bốn phương nhưng cũng chỉ phụ trợ cho Đế Tuấn dựng nên cơ đồ mà ở lại nơi này, một thể loại vai phụ trung khuyển.
Thời gian đầu hắn vô cùng bất mãn, ca ca nguyên chủ là một kẻ đầy toang tính phàm là việc gì nguy hiểm đều mang đệ đệ ra gánh vác, thâu tóm lợi ích về mình.
Y lập hậu cung, cưới thê tử sinh mười đứa con, còn bản thân Thái Nhất, hệ thống bắt hắn không được có hiệp lữ.
Vì Đế Tuấn chinh nam phạt bắc, vì ca ca bảo hộ thiên đình.
Tuy nhiên đến nhiệm vụ cuối cùng hệ thống đưa ra, hoàn thành phân đoạn mấu chốt của Vu Yêu đại chiến là có thể về nhà, phút cuối phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc Thái Nhất dùng hồn tế Đông Hoàng chung để tự bạo cùng thập nhị tổ Vu không ngờ tới vị ca ca của mình lại nhảy ra chết thay.
Đùa gì vậy chứ? Biến số không ngờ được này dẫn đến việc hắn không thể về nhà mà hệ thống cũng chẳng thể bàn giao vì nhiệm vụ chưa hoàn thành còn nam chính đã chết.
Thái Nhất choàng tỉnh, nguyên thần đang ngâm cơ thể dưới một dòng suối, mặt nước đóng một lớp băng mỏng lạnh giá vô cùng, trước khi ngất mơ hồ nhớ được mình đã trọng thương khi đánh nhau với ba tổ vu xong.
"Lạnh quá! Đây là loại nước gì, lạnh cắn da cắn thịt." - Thái Nhất hắc hơi vài cái vùng đứng lên, đầu óc choáng váng ngã xuống, hỏa dương mệnh cách cư nhiên chịu lạnh rất kém, không ngừng suy nghĩ bản thân đã kết thâm thù đại hận với ai mà lại có thể vứt hắn ở cái hồ lạnh đến thấu xương.
"Tỉnh rồi hả? Có phải mát mẻ thoải mái lắm không?" - Bên kia hồ xuất hiện một lão bà cười hiền hậu.
"Bà lão chúng ta có thù không đội trời chung sao?" - Tiểu thiếu niên sắt mặt nhợt nhạt.
"Ý gì? Là ta cứu ngươi." - Trước mắt Thái Nhất không nhận ra Thường Hi đi, nàng khéo léo thay đổi giọng cả hình dạng trêu chọc.
Thái Nhất toàn thân run rẩy: "Ta là sinh linh ngũ hành thuộc hỏa, rót vào Thái Âm thủy cực hàn có phải hay không muốn lấy mạng ta."
"Thôi chết! Ta quên mất!!!!"
Bà lão bỗng ngớ người ra, đúng là ban nãy thấy hắn mê man bất tỉnh định sẽ cho tiểu kim ô ngâm mình trong âm tuyền một lát cho tỉnh táo, tiện thể rót ít thái âm thủy làm dược.
Như thế nào quên mất thái dương chân hỏa sinh linh tương sinh nhưng đồng thời cũng tương khắc với Thái Âm cực hàn.
Thường Hi lão bà đến đưa tay nâng chim nhỏ ra khỏi hồ, Thái Nhất lưỡng lự nhìn lên người trước mặt, hình dáng giọng nói tuy đã thay đổi.
Nhưng mùi hương vẫn như cũ.
Mấy vạn năm không phai nhòa.
"Thái Âm nữ thần hoa nhan nguyệt mạo đã biến thành một lão thái bà."
"Ý! Nhận ra rồi? Không hổ Đông Hoàng." - "Chim nhỏ cái miệng vẫn đáng ghét như thế! Không cho gọi ta là lão thái bà." - Thường Hi.
Từ dưới Âm tuyền, kim ô bản thể đập cánh bay lên, hỏa diễm trong thân tản ra biến thành nhân hình nam tử, thái dương tinh quang mặt mũi rạng ngời.
Tóc vàng kim sắc bồng bềnh rũ xuống.
Phong thái đế vương vẫn không thay đổi so với lần đầu gặp mặt, giữa hàng ngàn cường giả đến Tử Tiêu cung nghe đạo, tỉ muội Thường Hi chỉ nhìn thoáng qua gương mặt huynh đệ Đế Tuấn liền bị thu hút, bọn họ một bên là thái dương sinh linh, một bên là thái âm sinh linh.
Âm dương hòa hợp.
Cả Hồng hoang lúc đó đều kháo nhau Đúng là trời sinh một đôi.
Lúc Đế Tuấn đích thân đến thái âm tinh ngỏ lời cầu thân, Hi Hòa tỷ muội không do dự liền đồng ý, vậy mà ngày đón dâu Đông Hoàng Thái Nhất bế quan ở thái dương tinh không đến.
Để không bị dính lời đàm tiếu, Đế Tuấn quỳ trước thiên địa trên danh nghĩa cưới cả hai người, Hi Hòa yêu hậu, Thường Hi yêu phi.
Cũng vì chuyện này Thường Hi chán ghét Thái Nhất, trải qua vô vàng khó khăn đóa hoa tình vừa chớm nở lại cũng là lúc Vu - Yêu đại chiến đi đến hồi kết, thiên đạo xoay chuyển Đế Tuấn - Hi Hòa thân vẫn.
Đông Hoàng Thái Nhất biến mất cùng Hỗn Độn chung.
Lời mến mộ năm đó hai người vẫn chưa ai kịp mở miệng.
Thái Nhất:
"Ta nói nàng, đừng có hở một chút là ném xuống âm tuyền.
Sẽ lạnh chết."
Đôi mắt Thái Âm thần nữ biến hóa, lệ nhi nữ tuôn khỏi hàng mi, cuối cùng thì đợi phút tương phùng ngắn ngủi này.
Nàng đã đợi hơn vạn năm.
"Cái lạnh của âm tuyền bất quá vẫn không là gì so với cái lạnh ngàn năm ở quảng hằng cung."
Đông Hoàng lãnh đạm.
Đông Hoàng vô tình?!
Nhưng mà Thái Nhất thì lại hữu tình.
Bỏ đi hai chữ Đông hoàng.
Người thiếu niên này chẳng qua cũng là một nam nhân bình phàm, nhưng mà hồng hoang thế giới trước kia vô tình một chút sẽ có cơ hội sống thêm một phần.
Cho nên trong mắt thiên hạ, Đông Hoàng huynh đệ tình thâm đứng đầu, tu luyện hỗn nguyên cảnh giới đại đạo đứng thứ hai.
Không có thứ ba.
Tuy vậy cũng tình cảm hơn huynh trưởng hắn rất nhiều, lần duy nhất Đế Tuấn rơi lệ chính là lúc mười đứa con bị xạ nhật thần tiễn bắn chết chín.
Yêu hậu Hi Hòa thân vẫn, hắn ôm chặt lấy nàng nhưng một giọt lệ cũng không tuôn ra.
Bây giờ cũng không còn là hồng hoang sơ khai, hắn cũng không là Đông Hoàng.
Như vậy tại sao phải vô tình?
"Thỏ thỏ là ta có lỗi với muội..." - Hắn nhỏ giọng.
Thường Hi hai mắt to tròn nhìn đến, nàng vừa nghe cái gì? Yêu tộc chiến thần lòng dạ tựa bàn thạch kia nhận lỗi với nàng?
Tự cổ chí kim định sẵn anh hùng khó vượt ải mỹ nhân.
Tiếng lòng bây giờ không lộ thì chờ đến lúc nào?
Thái Nhất:
"Đời trước lỡ hẹn một lần đến khi gặp lại đã qua hơn mười cái vạn năm, ta không còn là Đông Hoàng thống lĩnh tỉ tỉ yêu tộc, bây giờ có thể tiêu diêu tự tại cùng muội xem sơn thủy là nhà, muội có nguyện ý theo ta đến chân trời góc biển?"
"Ta nguyện ý.
Không cầu vương vị thiên đình yêu hậu, chỉ cần hạ giới ngàn đời có nhau." - Nàng nhào tới ôm lấy hắn.
Người có duyên đến cùng vẫn được bên nhau.
Chờ qua vạn năm.
Nước mắt Thái Âm thần nữ rơi xuống đất hóa thành linh thạch băng