Mang bộ dạng tả tơi A tu la vương đã đứng chờ sẵn họ ở trước cổng Quỷ môn, nếu là người thường rơi xuống chắc chắn là lành ít dữ nhiều, không bị ác linh mị hoặc hút cạn linh khí cũng bị nhấn chìm trong tâm ma của chính mình.
Tu la tộc của y trời sinh có thể thao túng tâm niệm hiển nhiên không bị ảnh hưởng, dù vậy huyết hải vẫn gián tiếp nhuộm màu đỏ au cho mái tóc trắng toát.
Lạc Thiên thoáng nhìn qua Vô Thiên không chút thương tích liền nhớ lời sư phụ hắn từng nói Huyết hải ở ma giới ác linh trùng trùng, xem ra chỉ là lời truyền miệng.
Nghe Cửu huynh nói lúc nãy hai người đùa giỡn trượt chân ngã xuống Huyết hải à? Ngươi không bị sao đấy chứ?"
Vô Thiên nắm lấy lọn tóc ướt nhem vặn vài vòng vắt sạch, mặt hơi khó coi đáp đanh gọn.
Tránh đường."
Y đi luôn về phía Cửu Anh.
Hắn không nhịn được che miệng cười.
Vô Thiên vừa nãy dưới Huyết hải cảm nhận được khí tức của pháp bảo cấp thần và pháp bảo cấp thánh nên mang chuyện này kể lại.
Người đến viếng lễ giỗ này đông hơn tưởng tượng của hắn.
Thần cấp và thánh cấp chỉ có thiên lão và thiên soái mới dùng đủ khả năng sở hữu.
Cửu Anh ngước nhìn những đoàn người khác đến sau, cách họ ăn mặc và phong thái đa phần là những tông môn đệ tử của nhân giới.
Nhớ lúc trước chẳng bao giờ hắn qua lại với mấy tông môn này.
Còn những kẻ người cưỡi mây đằng kia đều đến từ tiên giới, trên người ai cũng tỏa ra linh khí cường đại.
Vô Thiên:
"Nhìn nhiều người đến viếng ngươi như thế xúc động không nói nên lời à?"
Cửu Anh:
Lúc trước đều mong ta chết sớm.
Bây giờ lại đến viếng.
Đúng là sống lâu một chút chuyện gì cũng có thể nhìn thấy.
Vô Thiên nhướn mắt đồng ý đưa tay cột lại mái tóc của mình rồi nhanh chân bước theo sau, trong lòng y chỉ muốn gỡ phong ấn hồn Vô Tà không nghĩ đến chuyện này liên quan rộng lớn.
Cửu Anh:
Đến phía trước là Quỷ môn quan.
Tí nữa vào đó tách bọn tiểu tử này ra, tiểu gia dẫn ngươi đi vui chơi."
Lục Phượng mỉm cười dùng quạt khõ nhẹ lên lưng hắn.
Này hai người bàn riêng gì đó? Ta nghe thấy hết nhé các huynh muốn trốn đi riêng phải không.
Quỷ môn quan cũng có thứ để vui chơi?"
Hắn thở dài khoanh tay lại trước ngực:
Đúng là đám nhóc bị tiêm nhiễm mấy cái lời đồn đại hoang đường ở phàm tục, ma giới thứ gì cũng có ngoài chuyện yêu quái chạy nhảy đầy đường thì còn lại đều y như ở trên nhân giới nha."
Lạc Thiên: Có thật thứ gì cũng có không? Kể cả...!Cái chỗ đó!!!"
"Chỗ đó? Là chỗ nào chứ?"
Lạc Thiên: Là cái chỗ mà...!Nam nhân hay vào đấy!"
Cửu Anh nói nhỏ: À đương nhiên rồi.
Mấy cái nơi như vậy sao lại không có được...!Theo ta! Lát nữa giới thiệu cho ngươi mấy vị cô nương yêu tộc băng cơ ngọc cốt.
Cần to chỗ nào liền to chỗ đó..."
Thật sao? Vậy huynh mau dẫn ta đi đi." - Cả hai bá vai quàng cổ nhanh chóng lũi vào trong trước con mắt khó hiểu của mọi người.
Đám người Lục Phượng và mấy sư huynh đệ của y ngoài sử sách thiên thư bí tịch đọc được đây là lần đầu tiên chúng tận mắt thấy một trong những công trình vĩ đại nhất của Minh giới.
Quỷ Môn Quan một trong những giai thoại được người đời tôn làm biểu tượng của ma môn.
Ở minh giới thành trì đa số tạo ra từ hư không tạo vật thuật của giới tôn tuy nhiên cổng quỷ môn này làm từ thạch nhũ ngàn năm lấy ở Vạn Động sơn ở gần Côn Luân sơn.
Xung quanh vạn dặm tường thành bao bọc toàn bộ Thập Tam thiên rộng lớn kiên cố, tác dụng của thạch nhũ khiến quỷ thành miễn nhiễm tất cả các loại ma pháp bảo và thiên linh thuật trong thế gian đưa Thập Tam Thiên trở thành lãnh địa bất khả xâm phạm trứ danh trong Lục giới chỉ xếp sau kết giới Linh vực của Thần tộc.
Thiên thư cổ tịch ghi lại để xây được kiến trúc kì công như thế vị Ma tôn đầu tiên đã tốn thời gian gần bốn năm ròng.
Trong vật liệu để củng cố thành trì mỗi viên gạch ông ta đều rót vào linh khí của Hồng Hoang.
Hầu hết đám trẻ này chỉ được nghe qua sử sách và truyền miệng.
Chúng liền dùng vài linh thuật của mình tác động lên đó, tất cả đều vô dụng và phản lại.
Lạc Thiên:
Đúng là danh bất hư truyền, tường thành này muốn vượt qua là chuyện không thể nào.
Không tưởng tượng nổi vị Ma tôn đầu tiên lại xây dựng được thành trì và kết giới kiên cố như thế thật khiến người ta khâm phục."
Lục Phượng: Cái vị Ma tôn đầu tiên của Ma giới...!Tên là gì nhỉ?"
Mục Chước." - Cửu Anh nhanh gọn đáp lời rồi gác hai tay ra sau gáy thúc giục bọn họ nhanh chân.
Đám tiểu hài tử muốn nghe nhiều hơn nên ríu rích đi sau hắn hỏi đủ chuyện.
Ma tộc không coi trọng xuất thân, năng lực được đánh giá hơn cả, thượng phẩm binh khí, trận pháp cấp cao hoặc là cực phẩm đan dược đều được mang ra làm phần thưởng cho chiến sĩ ma tộc tài giỏi chiến thắng các cuộc tranh đấu.
Vì những bảo vật như thế nên những trận chiến hầu như không bao giờ dừng lại ở mức độ giao hữu trao đổi chiêu thức mà đa số là sinh tử chiến.
Tiểu Huỳnh Tử:
"Thượng phẩm binh khí thì còn có thể tạm tin chứ đan dược cấp cao thì bốc phét quá rồi.
Vô Thiên: Ý Ngươi cho rằng ma giới không có luyện đan sư hay sao?"
Tiểu Huỳnh Tử:
Đừng nói riêng ma giới theo ta biết cả cõi Cửu U chưa từng nghe nói có kẻ theo đuổi luyện đan thuật, mà cái ngươi nói là cực phẩm đan dược.
Loại này chỉ có truyền nhân của Thái thượng lão quân được cung phụng ở Tứ đại bộ châu mới luyện được thôi.
Lục Phượng:
Hai vị Ma tôn vượt khỏi ngũ hành tam sinh thì luyện đan dược cực phẩm là trò trẻ con, cả cửu chuyển hoàn hồn đan có thể cải tử hoàn sinh cũng không là vấn đề."
Tiểu Huỳnh Tử và cả đám sư đệ xanh mặt, tuy có hơi khó tin nhưng Lục Phượng là dòng dõi thiên tộc không có lý do gì để bốc phét cho ma tộc cả.
Sư huynh nói đùa phải không? Ta chưa từng nghe nói ma giới có người lợi hại như thế."
Lạc Thiên đặt tay lên vai y cười mỉa mai.
Sư đệ theo ta thấy ngươi nên về đọc lại Tam giới sử thư đi, còn nữa ma tôn bản thân hắn chính là hung thú thượng cổ."
Huynh..."
Vô Thiên rất ngạc nhiên, câu nói cười vô tư của đám tiểu tử này khiến hai mắt hắn lóe lên một tia sát ý.
Đứa cháu trai này hiện giờ không có tu vi nếu để người ngoài biết lai lịch e là hậu quả khôn lường.
Sao ngươi biết hắn là hung thú thượng cổ?"
Lạc Thiên:
Là tin tức nghe được từ chỗ Thập nhị yêu thánh nói.
Ta còn nghe họ bảo thể xác của hắn được mang ra Tế đàn để cầu phước.
Nếu có thể đến lấy được một giọt máu hung thú bán cũng có giá trị liên thành rồi."
Cửu Anh giấu nguyên thần rất kỹ lần cuối cùng hắn hóa thành nguyên hình là lúc bay ra khỏi Cửu U, để điều tra được lai lịch thì trong tam giới cũng chỉ có Đế Vương Phàm và các đồ đệ của Hồng Quân lão tổ biết hắn là hung thú còn lại thì toàn là người chết.
Thế mà bây giờ hắn mất sạch tu vi còn thập nhị yêu thánh lại công khai bí mật đó dẫn dụ nhiều người nhắm vào.
Họ rốt cuộc muốn làm chuyện gì.
Thể xác của ma tôn vẫn còn ở ma giới?" - Vô Thiên ngạc nhiên nhìn về phía Cửu Anh, hắn cũng khẽ lắc đầu.
Rõ ràng chuyện này khó tin vô cùng, Cửu Anh lúc chết hồn phách lẫn thân thể đều tan nát vì đặc tính của băng phong thiên lý, một mảnh da chưa chắc lưu lại được.
Nhìn qua Cửu Anh: Ngươi thấy chuyện này thế nào?"
Hắn nhíu mắt: Còn thế nào nữa, mấy tên khốn ấy muốn cả Nhân giới, Tiên giới và Ma giới chơi chết ta đây mà."
Lục Phượng càng nói đến càng hào hứng:
Nói thì là nói thế nhưng nếu muốn chạm vào người của hắn khó còn hơn lên trời, hộ vệ của Ma tôn là yêu vật cấp thần, một con huyết dạ khuyển ba đầu."
Nghe nhắc đến sủng vật Cửu Anh chợt chạnh lòng, một ngàn năm trước hắn đã tháo xích trả tự do cho nó rồi.
Với thiên phú của con tiểu nghiệt súc đó chắc giờ đã thành bá chủ một phương.
Cả đám tiểu tử này trong lòng chúng này sớm đã dự tính dòm ngó truyền thừa của Linh giới và Ma giới.
Thế là câu chuyện cứ dần sang bàn tán về cách luyện chế máu hung, Cửu Anh hơi khó chịu dù sao thì bắt hắn nghe cách người ta luyện chế máu của mình thật là kì cục.
Trên thành đề tấm biển ghi hai chữ bằng kim sắc thạch Quỷ Môn.
Hai bên cổng dựng hai phiến đá kim quang cao mười trượng, từ đây nhìn vào bên trong lối đi cũng đặt đầy kim quang thạch ở khắp nơi.
Nhưng nhìn kiểu gì nơi này không có ma hoàng khí vận thắp sắng thì vẫn âm u và tăm tối đến đáng sợ.
Trước cổng thành một vị cô nương quốc sắc thiên hương đang ngả lưng vào tường ngắm nhìn người qua lại, A Tỳ là người gác cổng ở nơi này từ rất lâu.
Nàng đứng đó thả hồn vào gió tấu lên những bản tình ca ngây ngất.
Ở đây Ma tộc tự do ra vào không có hạn chế còn thần tộc và nhân tộc đều bắt buộc phải mang lệnh bài thân phận bên mình và chịu sự kiểm soát của thập nhị yêu vương khi đang ở trong Thập Tam Thiên.
Tự ý lẻn vào hoặc không mang theo lệnh bài để yêu tộc tra được chính là tội chống đối với minh giới.
Nàng trên tay ôm chặt cây tỳ bà rãi lên những khúc ca lay động nhân tâm, âm ngữ bao trùm không khí bi thương tang điền.
Khúc nhạc này A Tỳ tấu cũng hơn ngàn năm rồi.
Tiểu Huỳnh Tử nhìn nàng đến đỏ mặt:
Đẹp quá đúng là một đại mỹ nhân hiếm cố, thậm chí còn xinh hơn cả Quỳnh Dao sư tỷ."
Lục Phượng nhắm mắt lại cảm thụ âm nhạc.
"Hay thật, khúc ca này vừa hỉ vừa bi.
Thật khiến người nghe có cảm giác bị thương xen lẫn trong giai điệu tươi vui của nó."
Cửu Anh: Bài này là Vạn kiếp bi sầu, vạn kiếp vương."
A...!Một cái tên thật đặc biệt! Chắc hẳn phía sau nó là cả một câu chuyện nhỉ?" - Lạc Thiên gật gù tán thưởng.
Bọn họ nói cười lần lượt từng người bước qua không hề hấn gì đến lượt Vô Thiên và Cửu Anh liền bị giữ lại.
Khoan đã, chư vị xin dừng bước." - A Tỳ tiến về phía Cửu Anh.
Hắn cố giữ cho mình một tâm trạng ổn định nhất có thể đáp lại bằng một ánh nhìn xa lạ.
Vị công tử này người có thể nhìn thẳng ta được không.
- Đôi mắt màu hoàng kim, tôn thượng.
Nàng chợt xúc động ngay lập tức nhận ra khí tức mỏng manh từ tàn hồn của Cửu Anh, đôi mắt màu vàng nhạt cũng đã gián tiếp tố giác thân phận của hắn, nàng không vội vạch trần nhưng cảm xúc liền không kìm được lao đến ôm lấy hắn vô tình thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Hai ma tướng từ xa nhìn thấy điều bất thường kia họ cho rằng hắn quấy nhiễu A Tỳ hầm hổ tiến lại, tên khuôn mặt hổ trên vai vác theo đại đao lớn chả biết nặng bao nhiêu cân, y hạ đại đao cũng đủ khiến mặt đất chỗ ấy lún xuống.
Hắn nhìn qua Cửu Anh rồi nhìn đến đám người bọn họ.
A Tỳ tiểu thư có chuyện gì ở đây thế?"
Lục Phượng không hiểu chuyện gì nhưng các ma tướng soái ở đây đều không thể chọc, tùy tiện ra tay sẽ gây thù với cả ma giới không chừng còn dẫn đến họa sát thân.
Các vị đại nhân hiểu nhầm thôi.
Bọn ma tướng nổi giận.
- Các ngươi động tay động chân với người của ma giới.
Đây là coi thường ma uy của tôn thượng bổn đại vương sẽ nghiền nát các ngươi.
Vô Thiên phóng thích sát khí ra đẩy lùi bọn chúng, những vòng xoáy linh lực được bắn ra từ cánh tay của Vô Thiên bay vút qua cố tình bắn ngang tên ma tướng khiến hắn chỉ bị thương ở cổ.
Y đưa tay sờ vết thương của mình thì không thấy rỉ máu nhưng lại cực kì đau rát.
Linh khí phóng ra từ cơ thể sát thương thần hồn, ngươi là người của linh giới? Tu la tộc."
Vô Thiên: Đòn thứ hai sẽ chém lìa hồn phách, cẩn thận cái miệng chó của nhà ngươi."
Cửu Anh: Vô Thiên..."
Y thu tay lại nhưng sắc mặt không đổi: Dám buông lời phỉ báng ngươi, phật tổ xuống đây ta cũng giết."
Sau lưng họ là một tên yêu quái mặt trắng ra dáng thiếu gia, trên tay cầm quạt đi đến.
Đám người trên đường dừng lại xem náo nhiệt vừa nhìn thấy hắn cũng đã nhanh chóng tản đi.
Tên thư sinh mặt trắng này là công tử dã trư con thứ của Gia chủ Trư gia bên cạnh Nhị thánh ở Nhị Thiên điện.
Cát Kỵ của tôn thượng thiết nghĩ người đến nên dĩ hòa di quý." - Không ngờ Tu la tộc nhân lại dám xuất hiện ở Thập Tam Thiên còn ngạo mạn như thế e rằng lai lịch không nhỏ, trước mắt xoa dịu hắn xuống trước đã.
A Tỳ hoàn toàn không để chúng vào mắt vẫn ôm chặt lấy tay Cửu Anh.
Công tử Dã Trư nhìn về phía đó liền tỏ ra khó chịu.
Nhìn thấy bọn họ Cửu Anh khẽ đặt tay lên lưng của nàng vỗ nhẹ mấy cái rồi đẩy nhẹ nàng ra.
Vị đồng đạo này xin bỏ bàn tay của ngươi ra khỏi A Tỳ tiểu thư." - Công tử Dã Trư gằn giọng.
trông khi A Tỳ vẫn ôm thật chặt Cửu Anh, bờ vai hắn ướt đẫm.
Xem ra vị cô nương nặng tình lại khóc rồi.
Khốn kiếp, còn dám ôm A Tỳ tiểu thư." - Quỷ hổ đột ngột cầm đao lao đến chém vào hắn khiến đám người vây quanh vô cùng hốt hoảng.
Lục Phượng định động thủ nhưng chưa kịp ra tay thì tên đó đã bị A Tỳ chưởng thật mạnh văng vào tường thành trong sự ngạc nhiên của công tử Dã Trư.
A Tỳ tiểu thư cô làm gì vậy..."
A Tỳ tức giận ôm đàn rãi mạnh một thanh âm, khiến cơ thể quỷ Hổ bị bẻ gập lại trước sợ khiếp hãi của mọi người.
Gương mặt nàng thật đáng sợ.
A Tỳ:
Sao ngươi...!Sao ngươi dám ra tay với ngài ấy hả."
A Tỳ tiểu thư, là hiểu nhầm.
Hiểu nhầm thôi! Bọn ta tưởng là cô đang bị ức hiếp.
Hoàn toàn là không cố ý mạo phạm." - Công tử Dã Trư run rẩy nhìn quỷ hổ mặt cắt không ra tý máu, y ở ma giới trước giờ chưa bao giờ thấy A Tỳ tỏ thái độ bất mãn với bất kì người nào.
Hôm nay nàng thật sự giận, rất giận.
Vì sao? Không lẽ...! - Y liếc mắt nhìn qua Cửu Anh.
Rồi căm phẫn trợn mắt.
- Người thiếu niên này rốt cuộc thân phận gì sao lại khiến A Tỳ kích động như thế?
A Tỳ nghiến răng:Cút."
Công tử Dã Trư cắn răng trợn mắt, A Tỳ vì một kẻ không rõ lai lịch chửi mắng hăm dọa y như thế sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Nhưng bản thân không phải đối thủ của nàng liền chủ động cúi đầu rời đi.
Tiểu tử ta nhớ mặt ngươi rồi, chuyện này chưa xong đâu."
Lục Phượng lau mồ hôi lại gần hai người họ, thấy người lạ nàng vội vàng bỏ tay Cửu Anh xuống, ánh mắt nàng cũng trở nên ngượng ngùng hơn.
Sát khí liền biến mất nhưng chưa hề xảy ra chuyện gì.
Ma sứ cô nương, cô và Cửu huynh quen biết à?"
Nhớ lại thái độ câu nói khi nãy của Cửu Anh nàng ta mơ hồ đoán ra hắn nhận ra nàng nhưng lại không nhận chắc là có chuyện khó nói, đành tương kế tựu kế.
Vị này là bằng hữu cũ ta, chuyện không có gì đâu.
Mọi người có thể tiến vào Thập Tam Thiên rồi."
Lục Phượng thở phào nhẹ nhỏm, cuối cùng cũng không sao rồi.
- Vậy chúng tôi xin cáo từ trước.
Cửu huynh chúng ta mau đi thôi."
Đợi đã." - A Tỳ vẫn lưu luyến hắn không rời, cái nắm tay chẳng nỡ buông ra như thể nếu buông thì người trước mặt liền chạy đi mất, nàng đưa tay biến ra một tấm áo choàng lông thú màu trắng cao quý choàng qua đích thân mặc lên người hắn.
Hai mắt nàng ướt đẫm lệ long lanh khó tả, giọng nàng run run nhìn hắn thật kỹ.
A Tỳ thì thầm nhỏ vào tai hắn.
"Thập Tam Thiên giá lạnh, hàn khí băng