Thời điểm bắt giữ con mồi,
Cần phải có kiên nhẫn thật lớn.
Ta giăng lưới chờ đợi,
Cho đến khi ngươi rời vào ta lấy ôn nhu trói chặt ngươi lại bên trong.
Đêm, lạnh như nước. Ngoài hành lang dài của tẩm cung Viêm chi điện.
Diệu Tinh dựa vào trên lan can thủy tinh, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm không có tinh thần.
Không khí ma giới cùng thiên giới hoàn toàn khác nhau, cực không tốt cho thiên sứ sinh tồn. Thiên sứ khí của Diệu Tinh mười mất đi tám chín, chỉ còn xót lại một, hai phần, lấy này để chống đỡ khí tức ma giới xâm lấn, thật sự chống đỡ không được bao lâu.
Một vòng cổ thấm lạnh màu đen đột nhiên hiện lên trên cổ trắng nõn mảnh khảnh của Diệu Tinh, nhìn lại, Hắc Viêm đang lẳng lặng mà đứng phía sau y.
“Đây là cái gì?” Diệu Tinh vỗ về vòng cổ hỏi.
“Đá thủy tinh giúp ngươi thích ứng địa giới. Đeo nó lên sẽ không lại thấy buồn nôn khó chịu đi?”
“Là tốt hơn nhiều, nhưng nó đồng dạng cũng che lại thiên sứ khí của ta. Ngươi cần đề phòng ta như vậy sao?” Mấy ngày mất đi cuộc sống tự do cũng không mất đi sự bình thản trên người Diệu Tinh. “Chỉ bằng ta hiện tại, còn có thể làm cái gì?”
“Ta là thật sự quan tâm ngươi.” Hắc Viêm nghiêm mặt nói, “Dựa vào tình hình thân thể hiện tại của ngươi, phải lấy lực lượng của chính mình sinh tồn ở địa giới, chỉ sợ duy trì không được bao nhiêu thời gian. Vòng cổ này mặc dù tạm thời che lại thiên sứ khí của ngươi, bất quá đối với thân thể của ngươi có ích mà vô hại. Huống chi nó à vật tùy thân nhiều năm của ta, có được lực lượng vương giả, đảm bảo an toàn của ngươi trong điện.”
“Tuy rằng như thế, nhưng với ta mà nói, này vẫn không khác gì là gông cùm xiềng xích. Nếu cứng rắn vận thiên sứ khí mở ra cái vòng này, chỉ sợ ngay cả mệnh đều đánh mất đi?” Giọng Diệu Tinh mang theo vài phần mỉa mai tà mắt liếc Hắc Viêm.
“Nếu như vậy, ngươi sao không thoải mái chút, sống dưới cánh chim của ta đi. Vô luận như thế nào, ta đều sẽ bảo vệ ngươi.” Hắc Viêm thản nhiên đáp.
-—— Vô luận như thế nào sao?
“Vậy đa tạ.” Diệu Tinh quay đầu trở lại, lại một lần nữa đem ánh mắt tập trung vào trong màn đêm mênh mông bát ngát. Thân ảnh y lặng lẽ mà đứng, tản mát ra hơi thở cô độc cự tuyệt người ngàn dặm.
Hắc Viêm cởi ngoại bào, nhẹ nhàng khoác lên vai Diệu Tinh: “Đêm đã khuya, cẩn thận cảm lạnh.”
Một chữ ngắn ngủn, đủ để hòa tan một góc băng sơn. Chỗ chôn sâu dưới đáy lòng Diệu Tinh thở dài, biết cái loại bộ dáng thâm tình này của hắn diễn xuất rất cao siêu, cũng biết lời ngon tiếng ngọt hắn nói ra đều là hoa trong gương, trăng trong nước, y vẫn không tự chủ được mà lâm vào dao động, đã bao lâu chưa từng hưởng qua tư vị được người quan tâm? Cảm giác một tia ôn nhu kia, liền giống như trúng thuốc tê làm người ta hãm sâu chìm đắm. Y phi thường sợ hãi chính mình sẽ trầm luân trong đó, sẽ quen được hỏi han ân cần, che chở đầy đủ….. Y không phải không thừa nhận, trước khi chưa có được y, Hắc Viêm tuyệt đối sẽ là một tình nhân tốt, nhưng là một khi chiếm được y —— Chỉ sợ sẽ vứt đi như một đôi giày cũ đi?
Diệu Tinh bỗng nhiên cười ha hả, cười không ngừng đến khom thắt lưng, trong tiếng cười tràn ngập đùa cợt cùng châm chọc chính mình.
Hắc Viêm kinh ngạc mở to mắt, thiếu niên trầm tĩnh này vì sao thái độ khác thường cười đến điên cuồng như vậy? Vì cái gì tiếng cười của y tràn ngập bất đắc dĩ cùng chua xót? Vì cái gì nụ cười của y lại tịch mịch như thế? Y trước kia đến tột cùng đã phát sinh qua chuyện gì —— Đây là lần đầu tiên từ lúc Hắc Viêm chào đời đến nay muốn đi tìm hiểu một người, không chỉ có muốn tỉm hiểu y của hiện tại, cũng muốn hiết quá khứ của y.
“Khởi bẩm Ngô vương, Phong chi ma vương đến thăm, hắn muốn gặp Diệu Tinh đại nhân.” Một thanh âm ngọt ngấy mềm mại vang lên đánh gãy suy nghĩ của Hắc Viêm. Nói chuyện chính là Lạc Lan người hầu bậc cao nhất của Hắc Viêm —— cũng chính là nữ tử xinh đẹp tóc hồng con ngươi màu xanh. Nàng tuy cúi đầu tôn xưng Diệu Tinh là ‘đại nhân’, nhưng trong hai tròng mắt ẩn chứa khinh thường cùng ghen ghét cũng là xuyên thấu qua ánh mắt chăm chú nhìn Diệu Tinh trực tiếp truyền thẳng vào mắt Diệu Tinh —— Đây tuyệt đối là một loại đe doạ cùng khiêu khích.
“Thật là một gia hỏa nhiều chuyện.” Hắc Viêm có chút chịu không nổi mà lắc đầu.
Phong ma chi vương Mộc Ngôn tuy là một trong lục ma vương của địa giới, quyền cao chức trọng, nhưng cá tính lại giống như tiểu hài tử, vả lại thích chõ mũi vào chuyện người khác. Chỗ nào có chuyện gì mới lạ phát sinh, hắn liền nhất định sẽ đích thân đi tới hiện trường một cách nhanh nhất, hơn nữa, như thế nào cũng phải để cho hắn nhìn thấy mới có thể cam tâm.
“Đi thôi.” Hắc Viêm vươn cánh tay phải nắm bả vai Diệu Tinh, Diệu Tinh theo bản năng muốn hất ra, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt ghen tỵ của Lạc Lan liền từ bỏ ý niệm đó trong đầu —— Vậy cũng là hòa nhau một thành đi. Bỏ qua ánh mắt đầy hận ý trắng trợn kia phía sau, Diệu Tinh không thèm quan tâm tiến về phía trước.
Một đầu tóc bạc có chút tán loạn xõa tung, hai gò má tuyết trắng phấn nộn, hai mắt thật to, long mi dài mà cong vễnh, cười rộ lên một bên một cái má lúm đồng tiền, nhìn qua giống như một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi —— Đích xác thực đáng yêu —— Đứng ở tiền thính Viêm chi điện, Diệu Tinh lẳng lặng mà đánh giá Ma giới quân chủ được xưng là Phong ma chi vương.
“Ân, diện mạo bình thường, bất quá khí chất tốt lắm.” Đây là Mộc Ngôn lấy ánh mắt tràn ngập thú vị xem kỹ Diệu Tinh một lúc lâu mới nói ra câu đầu tiên. Thanh âm của hắn rất nhu hòa, dị thường êm tai.
“Xin chào, Diệu Tinh đại nhân, ta là Mộc Ngôn.” Hắn từng bước đi lên, bỗng nhiên bay nhanh bổ nhào về phía Diệu Tinh, ngay tại lúc hắn sắp đánh lén thành công trong nháy mắt lại bị Hắc Viêm bắt được y phục sau gáy một phen xé mở ra.
“Ta có thể hỏi một chút, ngươi đây là muốn làm cái gì?” Hắc Viêm tươi cười khả cúc nhìn Mộc Ngôn.
“Không….” Mộc Ngôn bị Hắc Viêm nhìn chăm chú thì da đầu có chút run lên, hắn nhỏ giọng than thở. “Ta chỉ muốn ôm một cái hữu hảo với Diệu Tinh đại nhân thôi, ngươi làm chi để ý như vậy?”
“Ta đương nhiên để ý.” Hắc Viêm vốn muốn ôm Diệu Tinh, lại phát hiện y đã sớm vọt đến một bên xa xa, chỉ phải từ bỏ, sửa lại lấy ngón tay chỉ về phía Diệu Tinh đang đứng. “Người này từ đầu đến chân đều là của ta, ta có cho phép ngươi tùy tiện loạn chạm vào sao?”
“Nga?” Mộc Ngôn đánh cái ha ha, hắn chuyển hướng sang Diệu Tinh. “Nói như vậy, ngươi là của hắn?”
“Có vài người đầu óc không được tốt lắm.” Diệu Tinh thản nhiên nói. “Có đôi khi sẽ sinh ra ảo giác.”
Mộc Ngôn ngẩn ra, tiếp đó cười không thể ngừng: “Ha ha….. Cư nhiên có người dám ở trước mặt Hắc Viêm nói như vậy! Tốt, ngươi rất đúng với sở thích của ta, chúng ta kết giao bằng hữu thế nào?”
“Thật có lỗi.” Diệu Tinh trực tiếp cự tuyệt, “Ta không có ý định kết giao bằng hữu.”
“………”
Hắc Viêm cười to, vừa lòng mà nhìn đến người nào đó bị làm cho á khẩu không trả lời được.
“Không quan hệ.” Mộc Ngôn cũng là người không sợ nước sôi, tốc độ phục hồi như cũ nhanh vô cùng. “Chúng ta có thể trước từ quen biết bắt đầu. Ngươi nói có đúng không, Diệu Tinh?”
“Ngươi có rất nhiều bằng hữu?” Diệu Tinh không đáp hỏi lại.
“Đúng vậy. Hắc Viêm cùng ta chính là bằng hữu tốt lắm.” Mộc Ngôn cười hì hì nói.
“Ân,” Hắc Viêm phụ họa, “Chúng ta thời gian qua ở chung không tồi.”
“Nga? Phải không?” Diệu Tinh từ khóe miệng xả ra một nụ cười lạnh, “Các ngươi không biết là, bằng hữu như vậy có hoặc không có hoàn toàn giống nhau?”
“Có ý gì?” Ý cười của Mộc Ngôn đông lạnh ở trên môi.
Hắc Viêm còn lại là im lặng chờ câu giải thích.
“Ý của ta là,” Diệu Tinh dừng tại Mộc Ngôn, không nhanh không chậm nói: “Ta không cần bằng hữu đấm đá với nhau.”
Lúc này Mộc Ngôn là chân chân chính chính ngơ ngẩn.
“Cho nên,” Hắc Viêm mắt mang suy nghĩ sâu xa, nhìn Diệu Tinh. “Ngươi không có bằng hữu.”
“Phải”
“Chẳng lẽ ngươi thích cô độc?”
“Ta quen cô độc, nhưng cũng không thích.” Diệu Tinh thản nhiên nói, “Ta xác thực không có một người bằng hữu, ngược lại, các ngươi có rất nhiều. Nhưng này hai người lại có gì khác nhau?”
……… Lời này đúng vậy. Hắc Viêm cùng Mộc Ngôn đều phải công nhận y nói rất có đạo lý. Bọn họ đều hiểu được Diệu Tinh không nói ra ngoài miệng —— Ta tình nguyện lựa chọn cô độc một người, cũng không nguyện kết giao bằng hữu như vậy —— Người cao ngạo cỡ nào.
“Nhưng là,” Mộc Ngôn trầm mặc thật lâu sau đó rốt cục mở miệng, “Ngươi đối nhân xử thế như vậy sẽ làm chính mình rất vất vả.”
“Ta sớm tập mãi thành thói quen.”
Một câu bình thản ẩn chứa bình yên cùng siêu thoát sau khi trải qua gian khổ cùng đau khổ.
Ngạc nhiên, phẫn nộ, thương tiếc, yêu thương….. Hắc Viêm chỉ cảm thấy các loại tình cảm ùn ùn kéo đến, trong khoảng thời gian ngắn phân không rõ là đối thiếu niên trước mắt gầy yếu lạnh nhạt yêu thương trìu mếm nhiều, hay là đối với những người từng làm y thương tổn phẫn nộ nhiều hơn.
Mộc Ngôn nhìn nhìn Hắc Viêm, lại nhìn nhìn Diệu Tinh, bỗng nhiên cảm thấy được mình thực là một sự tồn tại chướng mắt. Hắn tươi cười sáng lạng, khoa trương ngáp một cái. “Hảo buồn ngủ, ta đi về trước, hôm nào lại tán gẫu. “Dứt lời, tự mình thẳng tắp rời khỏi điện. chỉ nghe thanh âm của hắn xa xa vọng đến: “Diệu Tinh! Vô luận như thế nào, ta đã quyết định phải làm người bằng hữu đầu tiên của ngươi. Kết giao với ta, sẽ không để cho ngươi chịu thiệt. Ta y thuật đặc biệt cao, nếu có cần, có thể tùy thời đến tìm ta, bảo đảm ngươi thuốc đến bệnh hết….” Ngữ thanh dần dần biến mất, đến cùng không còn nnghe thấy.
“Thực là một tên dài dòng.” Hắc Viêm lẩm bẩm nói.
Diệu Tinh hỏi: “Hắn là thầy thuốc sao?”
“Hắn là lang trung cao nhất địa giới.” Hắc Viêm chăm chú nhìn vào Diệu Tinh ôn nhu đáp lại.
Kỳ quái —— Diệu Tinh ngưng mắt suy nghĩ —— Ánh mắt của hắn cùng bình thường không quá giống nhau, giống như...... Hơn nữa điều đó, chính mình lại không thể nói rõ được. Tóm lại, tình hình hiện tại thập phần quái dị.
Hắc Viêm cũng không nói nữa, chính là tùy ý Diệu Tinh đánh giá. Sau một lúc lâu, mới từ từ nói: “Như thế nào? Trên mặt ta có dính gì sao?”
“Không có.” Diệu Tinh thu hồi ánh mắt, trong lòng vẫn cảm thấy buồn bực, đến tột cùng là không đúng ở chỗ nào?
Trong lúc suy tư, Hắc Viêm đã bước lên phía trước, làm chuyện vừa rồi hắn muốn làm —— Một phen ôm Diệu Tinh, đem toàn bộ nhét vào trong lòng mình. Diệu Tinh giãy giụa một chút lại không thể tránh khỏi, Hắc Viêm hôm nay thực sự cổ quái, tựa hồ so với cường thế hằng ngày nhiều hơn.
“Ngô……” Hắn cũng ôm thật sự chặt? Diệu Tinh cảm thấy khó thở.
“Mộc Ngôn lên vị trí ma vương là chuyện gần hai mươi năm trước.” Hắc Viêm buông Diệu Tinh ra, cúi đầu nhìn xuống người trong lòng thấp hơn mình nửa cái đầu. “Nghe nói, hắn là giết chết cha mới đoạt được vị trí như hôm nay.”
“Vì cái gì nói chuyện đó với ta?”
Hắc Viêm cười khẽ ra tiếng: “Ở chung với ngươi vài ngày, ít nhiều ta cũng hiểu biết một chút. Ta cảm thấy được ngươi đối với hắn có hảo cảm. Nếu ngươi muốn cùng hắn lui tới, việc này nên sớm cho ngươi biết.”
“Nga? Ngươi không phản đối?” Diệu Tinh kinh ngạc.
“Ta phản đối hữu dụng sao?” Hắc Viêm vuốt vuốt sợi tóc rũ trước trán của Diệu Tinh, không phát giác cử chỉ cùng lời nói của mình ẩn chứa cưng chiều. “Ngươi không phải là thích làm một số chuyện ta không cho phép sao? Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi khi cùng hắn tiếp xúc nên cẩn thận một chút, đừng làm cho ta quá mức lo lắng.”
“…….”
Diệu Tinh rốt cục cảm thấy được không giống chỗ nào. Giờ phút này, trên người Hắc Viêm thiếu đi vài phần dối trá, hơn một chút chân thành —— Đó cũng là diễn trò sao? Nếu nói không phải —— Trong lòng Diệu Tinh run lên, vội vàng rũ tầm mắt, cố gắn vững vàng trả lời: “Vậy cũng có thể là tin đồn vô căn cứ.”
“Tin đồn vô căn cứ, đều không phải là không có nguyên nhân.”
“Có vài người đặc biệt thích vào giúp vui,” Diệu Tinh chậm rãi nói, “Kỳ thật, có lẽ chỉ bởi vì hắn so với đại đa số người càng dễ dàng tịch mịch.”
“Ngươi cho rằng Mộc Ngôn là người như thế sao?”
“….. Đúng vậy.”