Trác Phàm một tay ôm Lạc Vân Hải, một tay túm lấy eo của Lạc Vân Thường chạy như điên, phía sau đã vang lên tiếng hét lẫn tiếng gào khóc của hộ vệ Lạc gia cùng bọn sơn tặc."Đợi chút, chúng ta không thể bỏ họ lại." Lạc Vân Thường bị Trác Phàm xách đi chạy được vài trăm thước rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói.Không để ý đến Đại tiểu thư đang làm ầm ĩ, Trác Phàm vẫn vùi đầu lao băng băng như trước."Buông tay!"Lạc Vân Thường thấy hắn không nghe lệnh, tay liền vung lên giãy khỏi trói buộc của hắn, Trác Phàm cũng dừng chạy, xoay người lạnh lùng nhìn nàng."Chúng ta phải quay lại, không thể để cho hộ vệ Lạc gia vì chúng ta mà hi sinh vô ích.""Ngươi quay lại rồi có thể đánh bại bọn chúng hay không?" Trác Phàm thản nhiên nói.Khẽ hé môi, Lạc Vân Thường cau mày thở dài đáp: "Ai, những kẻ khác thì không sao, nhưng Tôn quản gia có thực lực Tụ Khí lục trọng cảnh, mà ta chỉ mới là Tụ Khí tam trọng, thống lĩnh hộ vệ cũng chỉ là Tụ Khí tứ trọng, cho dù hai người bọn ta liên thủ lại cũng không phải đối thủ của hắn.""Vậy ngươi trở về chỉ có hốt cứt mà thôi, đi."Trác Phàm hừ lạnh một tiếng, ôm lấy Lạc Vân Hải tiếp tục đi về phía trước. Nhưng mà, đúng lúc này, tiểu hài tử trong tay hắn cũng không ngừng giãy giụa vùng thoát: "Cẩu nô tài, ngươi dám nói chuyện với chủ tử như thế, mau nhận sai với tỷ tỷ cho ta, bằng không ta nhất định cho người khiến mông ngươi nở ra hoa."Không khỏi sửng sốt, Trác Phàm nhìn qua tiểu hài tử đang giương nanh múa vuốt trong tay, lại nhìn qua Lạc Vân Thường, chỉ thấy vị đại tiểu thư này trên mặt cũng xuất hiện vẻ giận dữ. Mới nhớ đến, thân phận hắn hiện tại là gia nô của Lạc gia, lời vừa rồi đối với chủ tử quả thật bất kính.Bất quá, vậy thì sao, hắn cũng không phải là Trác Phàm chân chính.Huống hồ, phượng hoàng rớt đất chẳng bằng gà. Chỉ là một tiểu gia tộc suýt bị diệt vong, lấy tư cách gì mà ngang ngược? Nếu không phải sợ tâm ma quấy phá, đường đường là Ma hoàng hắn mới mặc kệ các ngươi chẳng thèm can dự vào!"Tiểu quỷ thối, ngươi tin ta cho mông ngươi nở hoa ngay bây giờ không?" Trác Phàm trừng mắt nhìn về phía Lạc Vân Hải nói."Ngươi dám, cẩu nô tài!" Lạc Vân Hải cũng không có chút sợ hãi, trừng mắt nhìn ngược lại hắn, cậu ta từ nhỏ ở sơn trang lớn lên, biết rõ thân phân địa vị khác biệt, làm sao lại sợ uy hiếp của một tên gia nô.Chỉ là đáng tiếc, trước mặt cậu không phải là gia nô Lạc gia thật sự.Nhìn tiểu quỷ này cười lạnh một tiếng, Trác Phàm liền đưa cậu ta đặt trên đầu gối của mình, thuận tay kéo quần cậu ta ra, "Bép bép bép", mấy dấu tay đỏ choét liền khắc trên mông tiểu quỷ.Tiếng tét mông vang bên tai của ba người, Lạc Vân Hải cùng Lạc Vân Thường phút chốc ngây người. Bọn họ nghĩ cũng không nghĩ đến, một tên gia nô lại có lá gan như vậy, dám đánh vào mông chủ tử.Nhất là tiểu hài tử xấu miệng Lạc Vân Hải, thậm chí quên luôn cả đau đớn trên mông. Một lát sau mới phản ứng trở lại, cảm nhận được sự nóng rát cùng đau đớn in hằn trên cái bàn tọa bé nhỏ, gào khóc đứng lên."Càn rỡ!"Lạc Vân Thường khôi phục ý thức lại, không khỏi kinh hãi, vội vàng kéo đệ đệ về ôm vào trong lòng, cả giận nói: "Trác Phàm, ngươi thật to gan, dám xuống tay đánh thiếu gia."Lạc Vân Thường ở Lạc gia vốn nổi tiếng tính tình rất tốt, tao nhã, tiểu thư khuê các, chưa bao giờ phát giận đối với hạ nhân. Nhưng lần này nhìn Trác Phàm cả gan phạm thượng, nàng cũng không khống chế được giận dữ, đứng lên quát to.Trác Phàm nheo mắt liếc Lạc Vân Thường một cái, cười nhạo nói: "Nếu nói về to gan, làm sao ta có thể sánh bằng đại tiểu thư người. Kẻ địch đang truy sát người mà người