"Ngươi . . . Ngươi làm sao có thể . . .""Ngươi đừng quan tâm ta làm thế nào, hiện tại chỉ cần làm theo ta, đây là mê trận, thủ quyết nhiễu loạn tâm trí địch nhân trong trận, đây là sát trận, thủ quyết khống chế sát âm tiêu diệt địch nhân . . ."Lạc Vân Thường chỉ biết ngây ngốc theo sát Trác Phàm thực hiện thủ quyết, nhưng mà tốc độ của Trác Phàm thật sự quá nhanh, một bộ thủ quyết hành văn liền mạch lưu loát. Lạc Vân Thường nhìn thoáng qua, lại không thể nhớ được chút nào, trên tay không biết nên thực hiện thế nào mới ổn."Ai, sao ngươi lại ngốc như vậy, đây chính là hai bộ thủ quyết đơn giản nhất đấy!" Trác Phàm thấy nàng chậm chạp làm không được, trong lòng không khỏi giận dữ, mắng to: "Bằng bộ dạng này của ngươi, trong chốc lát bọn Tôn quản gia đuổi tới, cứ dứt khoát đưa tay chịu trói cho xong, đúng là đần như heo mà."Lạc Vân Thường từ nhỏ đến lớn là minh châu được người người nâng niu trong lòng bàn tay, nhận được sự yêu mến của mọi người, đâu chịu nổi loại ủy khuất này, hơn nữa còn là bị một tên hạ nhân nhục mạ.Hai hàng nước mắt trong suốt không nhịn được rơi xuống, đầu cũng cúi thật thấp, nhưng nàng vẫn kiên trì luyện tập.Lạc Vân Hải đứng một bên nhìn tỷ tỷ chịu nhục, không biết làm sao có được dũng khí, đẩy mạnh Trác Phàm một cái, hét lớn: "Cẩu nô tài, ngươi không được khi dễ tỷ tỷ của ta."Bất đắc dĩ lắc đầu, Trác Phàm hiện tại cũng không có thời gian đi so đo với một thằng nhóc.Vừa rồi hắn vừa mở ra trận pháp ở nơi này mới phát hiện, nguyên lực của hắn chỉ đủ để mở ra trận pháp, căn bản không đủ lực lượng để khống chế nó.Nếu là một bộ Âm Sát Trận đầy đủ, cho dù không ai khống chế, cũng có thể đem bọn Tôn quản gia giết đến mảnh vụn cũng không còn. Đáng tiếc hắn chỉ có một ngàn khối linh thạch, nếu không có cái đại trận thiên nhiên này, hắn chỉ dùng linh thạch bố trí mắt trận, thì ngay cả tàn trận cũng bố trí không được.Lúc này, có năng lực khống chế trận pháp cũng chỉ có Đại tiểu thư Tụ Khí tam trọng,Tuy nhiên thủ quyết trận pháp phiền phức, làm cho nàng nắm bắt một chút cũng quả thực khó khăn, nhưng thời gian thật sự rất gấp gáp.Rơi vào đường cùng, Trác Phàm đột nhiên ôm lấy Lạc Vân Thường từ phía sau, hai tay nắm lấy eo của nàng.'Ngươi muốn làm gì?" Lạc Vân Thường cả kinh, hai gò má đột nhiên đỏ bừng."Đừng nhúc nhích, làm theo ta!" Trác Phàm hét lớn một tiếng, mang theo hai tay của nàng, bắt đầu tự tay dạy nàng biến đổi thủ quyết.Lúc này, Lạc Vân Thường mới hiểu được ý đồ của hắn. Chỉ là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay, nàng bị nam tử xa lạ ôm một cách thân mật, trong lòng không khỏi như nai nhỏ chạy loạn, hai má cũng càng ngày càng đỏ.Nhưng mà mỗi khi nàng lơ đãng, bên tai liền truyền đến một tiếng hét lớn: "Tập trung đi."Quay đầu nhẹ đánh ánh mắt về phía Trác Phàm, chỉ thấy hắn đầy mặt nghiêm túc, không có một chút ý đồ gây rối."Hừ, thật giống một tên chính nhân quân tử!"Lạc Vân Thường cảm khái thầm hừ một tiếng, thân mình không tự chủ được nhích gần về sau. Cảm nhận được cánh tay rắn chắc ở sau lưng, đúng là từ lúc chạy trốn ba ngàn dặm đến nay, lần đầu tiên nàng cảm giác được một tia an toàn . . ."Tôn quản gia, bọn họ đi về hướng rừng sương mù rồi." Cách rừng sương mù mười dặm, một tên sơn tặc gầy nhom như que củi sau khi dò xét mặt đất một lúc, trở lại báo cáo với Tôn quản gia.Lạnh lùng cười, Tôn quản gia vuốt hai phiết râu bạc trắng trên khóe miệng, thản nhiên nói: "Còn cố gắng tìm chỗ trốn, biết núi này địa hình hiểm trở, cũng là nơi quỷ quái chúng ta không quen thuộc. Bất quá thì . . ."Nói xong, Tôn quản gia xoay người liếc nhìn thống lĩnh hộ vệ bị trói gô lại, trong mắt chớp động một ánh nhìn tà dị."Bàng thống lĩnh, lát nữa nhìn thấy ngươi. Với tâm tính của Đại tiểu thư, hẳn là sẽ không bỏ mặc ngươi đâu.""Hừ, họ Tôn kia, ngươi đừng mơ tưởng lấy ta ra uy hiếp tiểu thư." Thống lĩnh hộ vệ hai mắt đỏ bừng, ánh mắt gay gắt nhìn chằm chằm Tôn quản gia. Nếu ánh mắt có thể giết người thì đôi mắt khát máu của hắn đã sớm đem Tôn quản gia băm ra ngàn mảnh."Ngươi tốt nhất giết lão tử ngay đi, nếu không sau này lão tử nhất định sẽ làm thịt ngươi, báo thù cho các huynh đệ đã chết.""Ha ha ha . . . Chờ bắt được những kẻ kia, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi." Ánh mắt có chút nhíu lại, Tôn quản gia cười: "Chúng ta đi."Sau nửa canh giờ, nhóm hơn hai mươi người của Tôn quản gia