"Ha ha ha.. Tiểu tử, ngươi quả nhiên rất hợp với tính khí của lão phu. Ích kỷ, lãnh khốc, vô tình, ngay cả người nhà cũng có thể lợi dụng không chút do dự. Tiểu tử như ngươi, cho dù là lão phu cũng có chút sợ hãi!"
Oanh!
Một tiếng nổ phát ra, hỏa lôi phong bạo kia đột nhiên bị nghiền nát thành từng mảnh vụn. Lộ ra Thất trưởng lão đang cười đến điên cuồng ở bên trong. Chẳng qua giờ khắc này, thứ trong tay lão đã không còn là trường tác ban đầu nữa, trên tay bên kia lại có thêm một trường tác màu đen.
Hai trường tác luân phiên lẫn nhau, hình thành một xoắn ốc bảo hộ lão ở bên trong, không để hỏa lôi phong bạo kia làm thương lão. Nhưng dù vậy, trên dưới người lão vẫn xuất hiện mấy trăm vết thương, thậm chí còn có những vết thương thấy được đến tận xương, máu không ngừng ồ ạt chảy xuống.
Có thể tưởng tượng, nếu không phải lão đúng lúc xuất ra một trường tác khác, phối hợp hai trường tác bảo vệ chỗ yếu hại kịp thời, hiện tại sớm đã không còn chút thi cốt.
Uy lực của Lôi Phong Bạo Bạo Viêm Trận này, không phải bàn cãi.
Phụt!
Không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi nóng rực mang theo hỏa diễm, Thất trưởng lão không ngừng thở hổn hển, nhưng đôi mắt già nua âm trầm vẫn không chớp nhìn chằm chằm Trác Phàm đối diện, bên trong tất cả đều là vẻ điên cuồng.
"Tiểu tử, không thể ngờ được lão phu một đời khôn khéo, hôm nay lại thiếu chút nữa chết dưới tay ngươi! Tiểu quỷ đáng sợ như vậy, lão thu vẫn là lần đầu tiên gặp được."
Mày thật sâu nhíu lại, Trác Phàm phóng tầm mắt nhìn về chỗ lão, chỉ thấy dưới chân lão, Tiết Ngưng Hương vậy mà chỉ hôn mê bất tỉnh, vẫn chưa có tắt thở, hẳn là lão ta khi dùng hai trường tác bảo hộ bản thân, cũng đồng thời bảo vệ nha đầu kia.
Chẳng qua, đối với sống chết của nha đầu kia, Trác Phàm không hề quan tâm. Hắn hiện tại, chính là nhìn chằm chằm vào trường tác màu đen kia, ánh mắt nhíu lại, ngưng trọng nói: "Ngươi, vậy mà còn có một món tứ phẩm ma bảo nữa?"
"Hắc hắc hắc.. lão phu vốn cũng chỉ có một món này mà thôi!"
Thất trưởng lão đem hai trường tác hợp lại với nhau, biến thành một trường tác trắng đen đan xen hoàn chỉnh, cười lạnh nói: "Tứ phẩm ma bảo Âm Dương Song Tử Tác này vốn là một thể, lão phu bình thường đối địch đều dùng Dương Tác, Âm Tác chỉ khi phải giết mới lấy ra. Hôm nay vì bảo mệnh, vậy mà phải cho các ngươi nhìn thấy Âm tác này, coi như là năng lực của các ngươi. Những kẻ khác, cho dù là thiên huyền cao thủ, cũng chỉ có một khắc trước khi chết kia mới có thể nhìn thấy hình dạng thực sự của nó!"
Ánh mắt khẽ nheo lại, Trác Phàm hung hăng cắn chặt răng: "Không hổ là Thất Khiếu Quỷ Linh Lung, thật đúng là có năng lực! Lúc trước thà nguyện nhận toàn lực hợp kích của ba người bọn ta, bị trọng thương, cũng không nguyện bại lộ át chủ bài của mình!"
"Đó là đương nhiên!"
Thất trưởng lão ho nhẹ hai tiếng, lại ho ra một lượng lớn máu tươi, nhưng trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười đắc ý: "Thế giới này nơi nơi đều là âm mưu giảo quyệt, lão phu chính là bởi vì luôn có át chủ bài cuối cùng. Cho nên chỉ có lão phu tính kế kẻ khác, kẻ khác làm sao có thể tính kế được lão phu?"
"Chẳng qua lần này, xem như ngoại lệ!"
Ánh mắt hơi nhíu lại, trong mắt Thất trưởng lão đột nhiên hiện lên một đạo tinh quang, hất Dương Tác hung hăng quật về phía Trác Phàm, hất Âm Tác hướng Tạ Thiên Dương vút đi, hét lớn: "Đáng tiếc a, các ngươi đã xuất hết thủ đoạn ra, rốt cuộc cũng không làm gì được lão phu!"
"Ai nói?"
Đột nhiên, khóe miệng Trác Phàm nhếch lên, ấn quyết trong tay kết động, một đạo hào quang màu đỏ ngột nhiên từ trong cơ thể Tiết Ngưng Hương bay ra, thẳng hướng Thất trưởng lão bay tới.
Giờ khắc này, lão ta dĩ nhiên đã bị thương nặng, hai trường tác cũng đều rời xa người lão, không còn phòng hộ. Hơn nữa Trác Phàm lúc nãy đã cẩn thận xem qua thương tích trên người lão, biết lão căn bản không có phòng ngự ma bảo nào như linh giáp cả.
Như thế, Huyết Anh của hắn liền hoàn toàn có thể phát huy công dụng.
Với thân thể bị thương nặng hiện tại, chỉ cần Huyết Anh nhập thể, liền có thể lợi dụng Thiên Ma Đại Hóa Quyết đưa cả người lão hóa điệu, lão căn bản không có sức phản kháng.
Đây mới là sát chiêu chân chính của Trác Phàm. Ngay cả ngục giam bão táp tưởng như là quân át chủ bài của hắn kia, cũng chỉ là mồi nhử để khiến cho vị Thất trưởng lão này đem tất cả thủ đoạn che dấu dùng hết ra thôi.
Trác Phàm sẽ không tin, lão già có danh xưng Thất Khiếu Quỷ Linh Lung lại không có chút thủ đoạn bảo mệnh.
"Ma vật!"
Mà bên kia, mắt thấy hồng quang sắp đột kích tới, Thất trưởng lão không khỏi sợ hãi cả kinh. Lão đến giờ mới biết được, hàm nghĩa thực sự của hai chữ mồi nhử mà Trác Phàm gọi Tiết Ngưng Hương.
Thì ra mồi nhử này không chỉ là thứ khiến lão rơi vào trong bẫy hỏa lôi phong bạo, mà quan trọng hơn là, trên người mồi nhử này có cất giấu sát chiêu. Khoảng cách gần sát bên như thế mà sử xuất ma vật, lão vô luận thế nào cũng không thể tránh khỏi.
Nghĩ đến đây, cho dù là Thất Khiếu Quỷ Linh Lung lão, cũng không thể không bội phục tính toán cao thâm của Trác Phàm, vậy mà ngay cả từng bước cũng đều bị hắn tính kế.
Nhìn thấy Huyết Anh kia giây lát sau liền sẽ đi vào trong cơ thể U Quỷ Thất, Trác Phàm lộ ra một nụ cười ôn hòa, thản nhiên nói: "Kết thúc rồi, Thất trưởng lão, trận quyết chiến này cuối cùng vẫn là lão tử thắng.."
Phụt!
Đột nhiên, Dương Tác của U Quỷ Thất không chút đình trệ xuyên qua cơ thể Trác Phàm, mà Trác Phàm cũng cảm giác được nội tạng nổ tung, một họng máu tươi phun ra, bên trong còn kèm theo những mảnh vỡ nội tạng lẫn lộn.
"Làm sao có thể.."
Trác Phàm không thể tin được nhìn về phía trước, theo lý thuyết mà nói Huyết Anh của hắn một khi tiến vào trong cơ thể U Quỷ Thất, sẽ khống chế thân thể lão, Dương Tác này cũng sẽ dừng lại, cho nên hắn cũng không phòng bị làm gì, bởi vì hắn có tự tin.
Nhưng sự thật là, Dương Tác này không hề dừng lại mà xuyên qua hắn. Hơn nữa, hắn còn cảm giác được khí huyết từng bộ phận khắp toàn thân đều bắt đầu sôi trào, dần dần mất đi sức sống.
Đây tuyệt đối không phải thương thế do Dương Tác kia tạo thành có thể đạt tới, mà là Huyết Anh bản mệnh song tu cùng hắn xảy ra vấn đề!
Không ngừng nôn ra từng ngụm máu loãng, hai mắt Trác Phàm kinh ngạc nhìn về phía Thất trưởng lão, lại