Nhóm dịch: Thiên TuyếtĐoàn người giống như một chuỗi xâu mứt quả, đi giữa sương mù trắng xóa, trong tay đều nắm lấy sợi dây thừng màu hồng kia.
Trác Phàm đi phía đằng trước, tiếp theo ở phía sau là Tôn quản gia, tay lão nắm chặt quần áo của Trác Phàm, đề phòng hắn bỏ chạy.Bởi vì sương mù quá dày, dù hai người đi sát vào nhau, cũng không nhìn thấy được hoàn toàn thân hình đối phương, cho nên mọi người chỉ có thể trực tiếp níu kéo lấy nhau, để tránh khỏi bị lạc.Trước mặt mọi người là trung tâm của rừng rậm sương mù này, người đã vào đây không có khả năng thoát đi ra, Trác Phàm đột nhiên dừng lại."Sao lại dừng lại?" Tôn quản gia ngẩn ra, trong lòng thấp thỏm, tay đang cầm quần áo của Trác Phàm nắm thật chặt.Trác Phàm thản nhiên nói: "Tôn quản gia, ta đưa các ngươi đến nơi này thôi.
Đường xuống Hoàng Tuyền, các ngươi vẫn là phải tự mình đi thôi."Tôn quản gia hoảng hốt, lúc này mới phát giác bọn họ đã ở giữa bẫy rập.
Tay lão co lại, kéo Trác Phàm đến bên người, sau đó một chưởng chụp tới.Bộp một tiếng, quần áo vỡ vụn thành từng khối vụn nhỏ.
Nhưng bên trong quần áo không phải là Trác Phàm, mà là một khối gỗ thô to.Này...!Tiểu tử này làm sao có thể thoát thân?Tôn quản gia kinh ngạc nhìn thấy một màn trước mắt, dọc theo đường đi lão vẫn luôn đề phòng Trác Phàm, phòng hắn đùa giỡn dối trá, không nghĩ tới hắn vẫn chạy thoát được."Mau, trở về theo đường cũ." Tôn quản gia gấp gáp quay người, vội vàng nói.Mọi người nghe được lời nói của lão, lập tức túm lấy dây thừng màu hồng chuẩn bị quay về đường cũ.Nhưng đúng lúc này, bên trong sương mù truyền đến âm thanh hô to của người đi cuối cùng: "Không tốt, dây thừng đã bị chặt đứt."Nghe được lời này, mọi người như gặp phải sét đánh giữa trời quang, trên mặt mặt xám như tro tàn.
Người đã rơi vào bên trong sương mù, không có dây thừng màu hồng kia dẫn đường, bọn họ như thế nào có thể trở về bình yên?Tôn quản gia nghiến răng nghiến lợi dậm chân xuống đất: "Chết tiệt, lại bị thằng thỏ con nhãi nhép này chơi một vố!”"Người tới, đem tên họ Bàng kia mang lại đây.""Tôn quản gia, không hay rồi, tên họ Bàng kia cũng không thấy.""Khốn nạn!"Tôn quản gia hung hăng đánh một quyền vào trên mặt đất, đem mặt đất đánh thành một cái hố to rộng hơn một mét vuông.Gã như thế nào cũng không nghĩ đến, cả đời đa mưu túc trí, thận trọng, cuối cùng thế nhưng lại bị đùa bỡn trong tay của một tên nhóc con miệng còn chưa dứt sữa."Tiểu tử thối, lão phu đi qua cầu còn nhiều hơn so với ngươi đi đường, ngươi đừng nghĩ một cái rừng rậm sương mù nho nhỏ này có thể vây khốn lão phu" Tôn quản gia ngửa mặt lên trời hét lớn, "Ngươi chờ cho lão phu đi ra ngoài, nhất định sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn.""Ha ha ha ...Vậy ngươi tuyệt đối không có cơ hội này."Bỗng nhiên, trong rừng rậm sương mù truyền đến tiếng cười khẽ của Trác Phàm, ngay sau đó sương trắng lờ mờ dần dần chuyển thành màu đỏ."Sao lại thế này, sương mù biến thành màu đỏ!"Mọi người nhìn tới cảnh vật xung quanh biến hóa, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Cho dù bọn họ là những tên sơn tặc giết người với thủ đoạn độc ác tàn nhẫn, nhưng cũng chưa từng thấy qua chuyện tình quỷ dị như thế."Tôn quản gia, ngài có kiến thức rộng rãi, Đây ...!Đây là có chuyện gì?"Một tên sơn tặc lo lắng hô lớn, nhưng không có ai đáp lại lời gã.
Chờ sau khi gã sờ soạng đi về phía trước, thì gã hoàn toàn đã không nhìn thấy một bóng người nào, giống như tất cả mọi người thoáng cái biến mất vậy, chỉ còn lại một mình gã.Những người khác đều gặp được tình cảnh cùng gã giống nhau