"Ánh mắt rất tốt!" Thái Vinh khen, "Xin hỏi các hạ là...""Quản gia của Lạc gia, Trác Phàm!"Thái Vinh hơi giật mình, thật sâu dò xét hắn một phen.Tuy trước đó lão có nghe Lạc Vân Thường nói qua, quản gia của Lạc gia trước kia đã làm phản, đổi một quản gia mới, nhưng không nghĩ đến quản gia mới này lại trẻ tuổi như vậy, mà trên thân của tên quản gia mới này còn mang theo một tia khí tức cực kì thần bí.Nếu lúc bình thường, lấy tính cách lão hồ ly của mình, lão tuyệt đối không muốn trêu chọc loại người không rõ lai lịch và thần bí như thế.
Nhưng đáng tiếc, hiện tại nơi này còn có một thế lực làm cho lão cần phải kiêng kị hơn."Thái bá bá, ngài nhất định phải thay Vũ Phi làm chủ a." Tôn Vũ Phi đem dấu bàn tay màu đỏ trên mặt bày ra cho Thái Vinh xem, hai mắt đầy giận dữ của cô ta nhìn chằm chằm về phía Trác Phàm.Chỉ một cái liếc mắt, Thái Vinh đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, lão vỗ vỗ bàn tay Tôn Vũ Phi, trấn an nói: “Yên tâm, có Thái bá bá ở đây.”Tiếp đó, lão nhìn về phía Lạc Vân Thường, sắc mặt trở nên âm trầm nói: “Vân Thường a, ta có lòng tốt để cho hai chị em nhà ngươi tá túc ở đây.
Các ngươi không muốn báo đáp thì thôi, lại còn gây ra phiền phức cho ta.”Thân thể Lạc Vân Thường rung nhẹ một cái, không thốt ra được lời nào.Trác Phàm tiến lên một bước, cười nói: “Thái gia chủ tuổi tác đã cao, còn khi dễ một tiểu cô nương, có chuyện gì thì nói với ta đi.
Còn có, đừng bày ra bộ dạng có ơn đối với Lạc gia nữa.
Mọi người hãy nói trắng ra đi, lăn lộn bên ngoài ai chả muốn có lợi, nếu không ngài cũng sẽ không hủy hôn a.”“Tốt, nếu ngươi đã muốn vạch mặt, vậy lão phu cũng không cần nương tay.” Thái Vinh biến sắc, sau đó thản nhiên nói: “Chuyện ngày hôm nay, lão phu muốn cho Vũ Phi một cái công đạo.
Mỗi người các ngươi phải tiếp một chưởng của lão phu, để cho công bằng không chiếm tiện nghi của các ngươi, lão phu chỉ xuất ra hai phần công lực.”Cái gì? Hai phần thực lực?Tròng mắt co rút lại, Bàng thống lĩnh hét lớn: “Ngươi là cao thủ Đoán Cốt cảnh tám tầng, lấy hai phần thực lực có thể so với cao thủ Tụ Khí cảnh chín tầng dùng toàn lực đối phó, ngươi là muốn lấy đi tính mạng của chúng ta sao?”“Thái bá bá, cầu xin ngài.
Vân Hải vẫn còn là một đứa bé, nó không có tội.” Lạc Vân Thường vội vàng năn nỉ cầu xin nói.Nhưng Thái Vinh không để ý, lạnh lùng xoay mặt chỗ khác, còn Tôn Vũ Phi lộ ra nụ cười đắc ý.“Tốt, ta tới trước.” Trác Phàm nhếch miệng lên, thản nhiên nói.Bạch!Một bàn tay to màu đỏ máu từ trên trời hiện ra, Thái Vịnh nghìn lần cũng không nghĩ đến, Trác Phàm lại dám ra tay trước, tại khí thế mãnh liệt đang đè xuống, lão đánh ra một chưởng.Một tiếng đụng chạm chói tai vang lên, bàn tay màu máu tan biến, khí thế cường đại khiến Trác Phàm phải lui ra sau hơn mười bước, có điều hắn chỉ là bị đánh lui, không bị tổn thương gì.“Tụ Khí cảnh hai tầng, vậy mà có thể đỡ được hai phần thực lực của ta!” Thái Vinh kinh hãi, nhìn chằm chằm vào Trác Phàm, “Có điều ngươi có thể may mắn sống sót, nhưng người khác sợ không có vận khí tốt như vậy.”“Ha ha ha...!Ta sở dĩ có thể sống ở trên đời này, bởi vì từ xưa đến nay ta không tin tưởng vào cái gì gọi là vận khí.” Trác Phàm cười một tiếng đầy quỷ dị, chỉ chỉ vào tay của Thái Vinh nói: “Ta dựa vào thực lực.”Thái Vinh cúi đầu dò xét, tròng mắt không nhịn được co lại.
Trong tay lão vậy mà xuất hiện vết máu, chẳng nhẽ một chưởng vừa nãy của đối phương, lại làm lão bị thương.Làm sao