Trác Phàm trong tâm run lên, lông mày hơi nhíu.Thực lực của người này so với Thái Vinh phải mạnh hơn rất nhiều, vậy nên Trác Phàm căn bản nhìn không ra tu vi của ông ta.
Ngược lại không phải là do ánh mắt Trác Phàm không tốt, hay do ông ta dấu diếm tu vi,mà là thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn.“Không hổ là Tiềm Long Các lại có loại này cao thủ.” Trác Phàm thầm nhủ trong lòng.Rất nhanh Long Cửu được Long Quỳ dìu đi đến trước mặt mọi người, Lạc Vân Thường vội vàng cúi người bái chào: “Cửu gia.” Người khác cũng vội vàng hạ lễ chỉ có Trác Phàm là vẫn đứng thẳng tắp như cũ.Đôi mắt già đục ngầu của Long Cửu dò xét tại trên thân Trác Phàm vài lần, rồi thản nhiên nói: “Ngươi chính là Trác Phàm, quản gia mới của Lạc gia?”“Vâng.” Trác Phàm gật đầu.“Tốt, chỉ cần không phải tên họ Tôn kia, Lạc gia ai làm quản gia cũng tốt a.” Long Cửu liếc mọi người một cái đầy thâm ý, chậm rãi ngồi xuống, rồi nhìn về phía Trác Phàm: “Nghe nói ngươi hoài nghi khả năng giám định của tiểu Quỳ?”“Vâng.” Trác Phàm vẫn như trước đáp, Long Quỳ trợn mắt, hừ một tiếng tức giận.“Ha ha ha ...!Tiểu Quỳ tuy mới bắt đầu giám định bảo vật, nhưng ánh mắt của nó rất độc đáo, nếu nó nói thì đúng tám chín phần mười rồi.
Có điều nếu ngươi đã hoài nghi vậy để cho lão già mắt mù như ta xem một chút đi.”“Mời ngài xem qua.”Trác Phàm mang bức tranh vẽ đưa lên, Long Cửu cười tiếp nhận, nhưng lúc ông ta vừa mở bức tranh ra xem, thì sắc mặt trở nên cứng đờ, hai mắt nhìn chằm chằm vào nó không hề rời đi.“Cửu thúc, đúng như ta đã nói đi.” Long Quỳ hếch cái cằm đáng yêu lên, lớn tiếng nói: “ Trận thức đồ cấp một, giá trị ba trăm ngàn linh thạch.”Long Cửu không nói gì, nhìn chăm chú bức tranh vẽ kia, một lúc sau ông ta nhìn về phía Trác Phàm, nghiêm túc nói: “Không nghĩ tới Lạc gia còn giấu dạng bảo vật này, tiểu tử một triệu tám trăm ngàn, như thế nào?”Cái gì?Lời ông ta vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Riêng với Long Quỳ, nàng làm sao cũng không thể nghĩ ra, thủ tịch giám bảo sư của Tiềm Long Các là Long Cửu lại ra giá cho bức vẽ kia một con số trên trời như vậy..."Cửu thúc, cái này..."Long Quỳ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn lấy Long Cửu, trong mắt của nàng tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Nhưng Long Cửu chỉ là khoát khoát tay, một con mắt duy nhất chăm chú nhìn khuôn mặt trầm ổn của Trác Phàm.Trác Phàm cũng đang nhìn về phía Long Cửu, một lúc sau, khóe miệng của hắn nhếch lên nở ra một nụ cười tà dị: "Quá thấp đi.""Cái..."Lời nói của Trác Phàm làm cho tất cả mọi người không khỏi kinh hô một tiếng, không chỉ là Long Quỳ, liền ngay cả Lạc Vân Thường cùng Bàng Thống Lĩnh đều khó có thể tin nhìn về phía hắn.Một triệu tám trăm ngàn linh thạch, đối với Lạc gia mà nói đã là một khoản tài phú khó có thể tưởng tượng.
Cho dù là đại tiểu thư Lạc Vân Thường này, ngay cả nằm mơ đều không dám mơ được rằng Lạc gia cũng có ngày sẽ có nhiều linh thạch như vây, thế nhưng một cái xuất thân là người hầu như Trác Phàm lại còn chê thấp?Điều này khiến cho hai người Lạc Vân Thường cùng Bàng Thống Lĩnh rất là hoảng hốt, nếu không phải Trác Phàm từ nhỏ là lớn lên tại Quy Vân Trang, bọn họ nhất định cho rằng hắn là xuất thân từ dòng dõi của vương tôn quý tộc.Ánh mắt của hắn, thật là quá cao.Bất quá, lời nói này của Trác Phàm mang đến trùng kích còn chưa