Cho nên, Long Cửu đã chuẩn bị cho người giám sát Lạc gia thật nghiêm ngặt,.
Nhưng vào lúc này, Trác Phàm đột nhiên xuất hiện, nói ra những lời này.
Điều này làm cho tâm lí của Long Cửu không khỏi chấn động.Trong lòng của tên nhóc này rốt cục muốn làm gì?Lão thật không thể nghĩ đến, lão đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến gẫn trăm năm trên giang hồ, sẽ bị một tên nhóc trẻ tuổi đùa bỡn trong lòng bàn tay, không những vậy lão còn không nhìn rõ được kế hoạch của tên nhóc này như thế nào, khiến lão cực kì khó chịu...Thấy lão già này tựa hồ có chút do dự, Trác Phàm cười nhạt một tiếng, rồi nói: “Vậy đi, coi như ta chịu thiệt thòi, lại bán cho các ngươi một tin tức.”“Hừ, ngươi có tin tức gì, có thể so với những tin tức của Tiềm Long Các chúng ta đã biết sao?” Long Quỳ ngẩng đầu, khinh thường nói.Trác Phàm mỉm cười, từ chối ý kiến: “Ta biết thế lực Tiềm Long Các các ngươi trải rộng khắp nơi, nhưng mèo có đường của mèo, chuột có đường của chuột.
Điều ta biết chưa chắc các ngươi đã biết.”Long Quỳ bĩu môi, Long Kiệt cũng là nhẹ nhàng lắc đầu.
Chỉ có mỗi Long Cửu, con mắt duy nhất của lão chăm chú nhìn vào con mắt Trác Phàm, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc.Nếu lời nói này là của người khác nói ra, thì chắc chắn Long Cửu sẽ không để ý tới.
Nhưng lời này lại là của Trác Phàm, hành động mấy ngày nay của Trác Phàm mang đến cho lão quá nhiều rung động.
Khiến lão bây giờ rất coi trọng mỗi lời nói hay hành động của người trẻ tuổi này.“Nói thử xem!”Cười gian một tiếng, Trác Phàm thản nhiên nói: “Các ngươi có biết, người của U Minh Cốc đã tới đây chưa?”Giật nảy cả mình, Long Cửu sợ hãi kêu lên một tiếng.Ngự Hạ thất thế gia từ lúc lập quốc đến giờ, liền đã phân tốt địa bàn, Phong Lâm Thành chính là nơi Tiềm Long Các kiểm soát, thất thế gia khác không được phái người tới đóng giữ, nếu không chính là tương đương với khiêu khích, dẫn đến hai nhà xảy ra đại chiến.Đương nhiên, con cháu đệ tử đi du ngoạn lại không nằm trong quy củ, cho nên U Tuyền có thể tới nơi này, Tiềm Long Các cũng sẽ không đi quản.
Nhưng trưởng lão gia tôc nhưng cường giả này lại không thể tùy ý đi vào, ngoại lệ một số khu vực đã được Ngự Hạ thất thế gia đang chiếm giữ nơi đó đồng ý.Trác Phàm nghe Lạc Vân Thường nói qua quy tắc giữa các Ngự Hạ thất thế gia, nên ở đây thăm dò một phen.
Quả nhiên nhìn thấy thái độ của bọn họ thì hắn biết bọn họ cũng không biết sự tồn tại của lão già kia.“Điều đó không có khả năng, tai mắt ở Phong Lâm Thành do ta phụ trách, không thể có người tùy ý tiến vào.” Long Kiệt lắc đầu, nghiêm túc khẳng định.“Hừ, chú đừng có nghe hắn.
Hắn nhất định lại lừa gạt chúng ta.” Long Quỳ hung hắc trừng mắt với Trác Phàm, lạnh lùng nói.Còn Long Cửu thì nhìn chằm chằm vào Trác Phàm, nghiêm túc nói: “Ngươi có chứng cớ gì?”Lắc đầu cười, Trác Phàm thản nhiên nói: “Không có chứng cớ.”“Vậy ngươi không phải là nói mò a.” Long Quỳ xua tay, tỏ rõ vẻ khinh thường đối với Trác Phàm.Trác Phàm bật cười một tiếng nói: “Chỉ là hình dạng của người kia, là một lão già hói đầu, Thái Vinh và Tôn gia chủ đều gọi lão ta là Giản trưởng lão.”“Ngốc Ưng Giản Phàm?”Đột nhiên, con mắt