Người nọ hơi do dự rồi nghiêm túc nói: “Tiểu thư, rốt cuộc thì thiếu trại chủ và U Minh Cốc có quan hệ gì vậy, người của U Minh Cốc sẽ nghe lời ngài ấy sao.
Cho dù người của U Minh Cốc chịu giúp chúng ta, nhưng dù sao Tiềm Long các cũng là Ngự Hạ Thất thế gia, nếu đắc tội với bọn họ thì có chạy đến chân trời góc biển cũng vô dụng, đến lúc đó U Minh Cốc sẽ giúp chúng ta sao? Nếu bọn họ vứt bỏ chúng ta thì chúng ta chỉ có một con đường chết.”“Hừ, nói cho cùng chẳng qua chỉ là các ngươi sợ chết thôi!”Nàng ta lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận nói: “Hôm nay các ngươi nói những lời này, không khiến lão trại chủ thất vọng sao? Vì chữa khỏi vết thương cho lão trại chủ và thay lão trại chủ báo thù, cho dù phải liều cái mạng này thì có là gì?”Nghe thấy lời nói đó, tất cả mọi người đều cúi đầu xuống, vẻ mặt xấu hổ.Nàng ta lạnh lùng liếc nhìn lướt qua mọi người rồi quát to: “Lui xuống, tất cả tiến hành theo kế hoạch ban đầu, không được có ý kiến khác nữa.”“Dạ!”Mọi người lập tức ôm quyền và hô to một tiếng, âm thanh như chuông lớn, cung kính rồi lui xuống.
Chỉ là ánh mắt khi bọn họ rời đi đã không còn do dự mà là coi thường cái chết.“Có cách rồi!”Trác Phàm nhướng mày, từ từ đứng lên mở cửa phòng ra và bay đi.Bây giờ đến lượt hắn ra tay...Trong phòng trọ, sau khi tất cả mọi người rời đi thì tiểu cô nương vỗ tay cười nói: “Tiểu thư thật lợi hại, thực sự có khí phách của sơn chủ.”Nàng ta lắc đầu, không nhịn được thở dài, trong mắt hiện lên sự đau thương: “Nếu nghĩa phụ khỏe mạnh thì khí thế còn mạnh hơn nhiều so với ta, trên núi Hắc Phong có ai dám không tin phục chứ? Càng không có nhiều sự nghi ngờ như vậy.”“Đâu có, bọn họ vẫn rất tin phục tiểu thư mà.” Tiểu cô nương vội vàng an ủi.Nữ hắc y kia cười khổ, lắc đầu nói: “Tiểu Thúy, ngươi cũng đừng an ủi ta.
Ta chỉ hy vọng, sau lần này, có thể lấy được Hồi Long Chưởng để chữa khỏi vết thương cho nghĩa phụ.”“Tiểu thư hiếu thảo như vậy, tâm nguyện chắc chắn sẽ thực hiện được!” Tiểu cô nương hơi mỉm cười, hai mắt cong thành vầng trăng non.Nhưng đúng lúc này, một tiếng thở dài sâu xa truyền vào tai của hai người: “Tiểu cô nương, có hiếu hay không và thực hiện tâm nguyện là hai chuyện khác nhau.
Còn nữa, ai nói với các ngươi là Hồi Long Chưởng có thể chữa khỏi vết thương?”“Là ai?”Nữ hắc y và Tiểu Thúy vội vàng quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy Trác Phàm đã ngồi ở cửa sổ từ lúc nào, cười hì hì nhìn hai người.“Hai vị đừng sợ, ta không có ác ý với hai vị, chỉ là muốn mời hai vị đi một chuyến, làm rõ vài chuyện.”“Rốt cuộc ngươi là ai?”Hắc y nhân dẫn theo Tiểu Thúy lui về sau hai bước, sắc mặt tràn đầy sự phòng bị.
Nàng ta hoàn toàn không phát hiện, Trác Phàm đã lặng yên không một tiếng động đi vào và đứng trước mặt nàng ta bằng cách nào.
Nếu người này muốn lấy mạng của nàng ta thì nàng ta đã là một cái xác chết từ lâu.“À, vẫn chưa tự giới thiệu.” Trác Phàm cung kính chào hỏi, cười nói: “Tại hạ là quản gia của Lạc gia, Trác Phàm.”“Cái gì, ngươi là người của Lạc gia?”Nghe thấy hắn nói, tròng mắt của nữ hắc y đột nhiên co rụt lại, nghiến răng