Đợi cho hai người tiến vào phòng của sơn chủ, vừa bước vào cửa đã thấy Dương Minh sớm đã đến.
Tay hắn bưng một chén cháo trắng, đút từng muỗng từng muỗng một cho ông lão không thể nói, không thể cử động đang nằm trên giường."Tên lang băm nhà ngươi, nếu sư phụ ta có gì bất trắc, ta chỉ hỏi tội ngươi thôi đấy." Nhìn thấy hai người đi vào, Dương Minh liền đặt mạnh bát cháo trắng lên bàn, tức giận trừng mắt nhìn hai người.
Sau đó, hắn ngồi tránh một bên, nhường lại vị trí đầu giường.Trác Phàm cười thầm một tiếng, chậm rãi đi đến trước giường của ông lão kia, bắt đầu xem xét thương thế.Thế nhưng, lúc hắn đặt hai ngón tay lên mạch của ông, đưa nguyên lực tiến vào xem xét lại hơi sửng sốt.
Tiếp đến, hắn liền nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay."Lệnh sư không có ngoại thương." Trác Phàm gật gù đắc ý, khẽ nói.Dương Minh bất lực trợn mắt, khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Hừ, cái này còn cần ngươi nói sao?""Nhưng mà lệnh sư...!cũng không có nội thương!"Trác Phàm vừa dứt lời, đồng tử của Dương Minh hơi co lại, hai tay lén nắm thật chặt.Hắn cứ nghĩ Trác Phàm chỉ có tu vi Tụ Khí tầng thứ tư, căn bản chẳng có tích sự gì, ai nghĩ đến hắn lại chẩn ra được lão già này không có ngoại thương cũng chẳng có nội thương, không lẽ...Chỉ trong thoáng chốc, trong mắt Dương Minh chợt loé lên sát ý!"Không có ngoại thương cũng không có nội thương, vậy tại sao nghĩa phụ của ta không thể nói không thể cử động?" Lôi Vũ Đình cũng không tin chẩn đoán của Trác Phàm, chỉ nghĩ hắn đang diễn trò.
Nhưng mà ngươi diễn trò cũng diễn cho khéo một chút chứ.Bệnh gì cũng không có, ngươi làm sao giải thích một cao thủ Đoán Cốt cảnh khoẻ mạnh cường tráng lại biến thành bộ dạng này?Trác Phàm sờ mũi, khoé miệng lại lộ ra một nụ cười quái đản, thản nhiên nói: "Lão phu đã tìm ra chứng bệnh của lệnh sư, chính là dị vật nhập thể!"Rắc!Đột nhiên, một góc bàn bị Dương Minh hung hăng bẻ gãy.
Ông lão trên giường cũng mở trừng mắt nhìn Trác Phàm, ra sức muốn nói gì đó, lại không thể phát ra tiếng.Nhưng cảm xúc kích động đó đã thay cho lời muốn nói..."Nói bậy!"Dương Minh hùng hổ lao đến trước mặt Trác Phàm, một tay đẩy hắn ra, làm cho hắn nghiêng ngả lảo đảo.
Lôi Vũ Đình thấy vậy liền không khỏi sửng sốt.
Vì sao Dương Minh lại phản ứng lớn như thế?"Sư huynh, huynh làm sao vậy?"Dương Minh không khỏi híp mắt lại, quay đầu nhìn về phía Lôi Vũ Đình, lạnh lùng nói: "Sư muội, muội có chuyện gạt ta phải không?"Lôi Vũ Đình ngẩn ra, chần chừ một lúc, sau đó lại lắc đầu quầy quậy, cười xán lạn nói: "Sao ta lại gạt huynh chứ?"Xem hết toàn bộ biểu hiện của nàng, Dương Minh không khỏi nhếch lên một nụ cười quái dị: "Sư muội, ta và muội ở chung với nhau lâu như vậy, cho tới bây giờ muội vẫn chưa từng nói dối ta.""Tất nhiên là vậy rồi!"Không biết như thế nào, nhìn thấy ý cười của Dương Minh, Lôi Vũ Đình đột nhiên cảm thấy một mối nguy hiểm đang kéo đến.
Cảm giác này giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm vậy, khiến cho nàng không tự giác lùi về phía sau hai bước.Dương Minh cười lạnh, trong mắt hiện lên một vẻ dứt khoát: "Sư muội, nha hoàn Tiểu Thuý bên người muội đâu rồi?""Nàng ấy à...!Ta sai nàng ấy đi làm chút việc!" Lôi Vũ Đình lắp bắp nói."Vậy sao..."Dương Minh thoải mái gật đầu, nhưng ngay sau đó trong mắt hắn chợt loé lên tia hiểm độc.
"Vụt" một tiếng, hắn liền đánh ra một chưởng.
Lôi Vũ Đình còn chưa kịp phản ứng liền bị đánh vào ngực một cách hung bạo, bay vọt ra ngoài.Một dòng máu đỏ phụt thẳng lên trời.Ngay sau đó, Dương Minh liền nhấn một khối nhô ra trên đầu giường.
Mặt đất trong phòng lập tức xuất hiện một cái động lớn.
Lôi Vũ Đình ngay tức khắc bị rơi xuống bên trong.Trác Phàm thấy vậy, giả bộ kinh hãi, hớt hải chạy ra khỏi phòng.
Nhưng Dương Minh tay mắt lanh lẹ, chớp mắt đã bóp chặt cổ hắn, tay vung một