Nhóm dịch: Thiên TuyếtTrác Phàm một tay ôm Lạc Vân Hải, một tay nắm lấy cánh tay mềm Lạc Vân Thường hướng về phía trước chạy điên cuồng, phía sau đã vang lên âm thanh hô giết và kêu gào của hộ vệ Lạc gia cùng với bọn sơn tặc."Từ từ đã, chúng ta không thể bỏ bọn họ lại." Lạc Vân Thường bị Trác Phàm lôi kéo chạy được vài trăm mét, mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói.Không để ý đến đại tiểu thư ầm ĩ, Trác Phàm vẫn chuyên chú chạy về phía trước."Buông tay ra!"Lạc Vân Thường thấy hắn không nghe lời mình, tay vung lên giãy khỏi trói buộc của hắn, Trác Phàm đành dừng lại bước chân, xoay người lạnh lùng nhìn nàng."Chúng ta phải trở về, không thể để cho hộ vệ Lạc gia bởi vì chúng ta mà mất mạng vô ích được.”"Ngươi trở về có thể đánh bại bọn sơn tặc kia sao?" Trác Phàm thản nhiên nói.Lạc Vân Thường hơi há miệng cau mày thở dài: "Ai, những người khác thì không tính, nhưng mà Tôn quản gia có thực lực Tụ Khí tầng sáu, mà ta chỉ mới là Tụ Khí tầng ba, thống lĩnh hộ vệ cũng chỉ là Tụ Khí tầng bốn, cho dù hai người chúng ta liên thủ cũng không phải đối thủ của gã.""Vậy ngươi trở về cũng vô dụng, đi thôi."Trác Phàm hừ lạnh một tiếng, ôm lấy Lạc Vân Hải tiếp tục đi về phía trước.Nhưng mà, đúng lúc này, đứa nhỏ trong tay hắn cũng không ngừng giãy dụa: "Cẩu nô tài, sao ngươi dám nói chuyện với chủ của mình như vậy, mau nhận sai với tỷ tỷ của ta, bằng không ta nhất định gọi người đánh cho mông ngươi nở hoa."Trác Phàm không khỏi sửng sốt, nhìn xuống đứa bé đang giương nanh múa vuốt trong tay, lại nhìn thoáng qua Lạc Vân Thường, chỉ thấy gương mặt của đại tiểu thư này đầy giận dữ.
Hắn mới nhớ đến, thân phận của mình bây giờ chỉ là người hầu của Lạc gia, giọng điệu lúc nãy quả thực chẳng mang theo nửa phần tôn kính.Có điều, vậy thì sao chứ, hắn cũng không phải là Trác Phàm kia.Huống hồ, Phượng Hoàng rơi xuống đất chẳng bằng gà.
Ngươi chỉ là người của một gia tộc nhỏ sắp bị diệt vong, dựa vào đâu mà đòi ngang ngược?Nếu không phải sợ tâm ma quấy phá, Ma Hoàng hắn đã chẳng thèm quan tâm đến chuyện này rồi!"Tên nhóc thối, ngươi có tin bây giờ ta đánh cho mông ngươi nở hoa không hả?" Trác Phàm trừng mắt, nhìn về phía Lạc Vân Hải nói."Ngươi dám, cẩu nô tài!" Lạc Vân Hải chẳng hề sợ hãi trừng mắt nhìn lại.
Thằng nhóc này lớn lên ở sơn trang từ nhỏ, nên nó biết sự khác biệt về thân phận và địa vị, làm sao lại sợ một đầy tớ uy hiếp.Có điều, đáng tiếc, người trước mặt nó không phải là đầy tớ của Lạc gia.Nhìn thằng quỷ nhỏ này, Trác Phàm cười khẩy một tiếng, đặt nó nằm sấp trên đầu gối của mình, thuận tay quần nó ra, "Ba ba ba", đánh liên tiếp mấy cái lên mông nó.Tiếng vỗ vang dội quanh quẩn bên tai ba người, Lạc Vân Hải cùng Lạc Vân Thường đều ngẩn ngơ.
Bọn họ chẳng thể nào ngờ được, một đầy tớ lại có lá gan lớn như vậy, dám đánh mông của chủ mình.Nhất là đứa trẻ Lạc Vân Hải này, vậy mà quên đi đau đớn trên mông.
Một lát sau, nó mới phản ứng được, thấy mông mình bỏng rát, bắt đầu gào khóc."Làm càn!"Lạc Vân Thường phục hồi tinh thần, không khỏi kinh hãi, vội vàng đoạt lấy đệ đệ, ôm vào trong lòng, cả giận nói: "Trác Phàm, lá gan ngưới lớn thật, dám ra tay với thiếu gia."Lạc Vân Thường ở Lạc gia nổi danh là tính tình hiền lành, ôn tồn lễ độ, tiểu thư khuê các, chưa bao giờ nổi giận đối bọn người hầu.
Nhưng lần này nhìn thấy Trác Phàm dám can đảm mạo phạm, cũng không ngăn được cơn giận dữ, hô to.Trác Phàm liếc mắt nhìn Lạc Vân Thường một cái, cười nhạo nói: "Nếu nói lá gan lớn, ta không thể so được với đại tiểu thư ngài đâu.
Kẻ địch đã sắp giết đến nơi rồi, ngài còn có thời gian giở tính tình tiểu thư với ta."Lúc này, tiếng đánh nhau ở phía xa càng ngày càng nhỏ, trong lòng Trác Phàm cùng Lạc