Chờ Trịnh Phàm tách ra về sau, Lục hoàng tử không trực tiếp hồi phủ, mà theo đường tắt trở về phố xá náo nhiệt, lại đến nhà thổ.
Hai màn đỏ hai cửa theo gió phiêu rung, cũng không biết được đã rung động nhân tâm của biết bao nhiêu nam nhân.
Lục hoàng tử lại đi vào lần nữa, lại là phòng riêng kia, nữ nhân tóc vàng mắt xanh, yêu dị hút người.
Nữ nhân kia đứng dậy hành lễ, đi tới phía sau phòng riêng, mở cửa ra, Lục hoàng tử cất bước đi vào.
Đi vào, có một căn phòng ngầm, trong phòng có đồ vật thắp sáng, một nữ nhân mặc áo cẩm bào vừa đánh bàn tính, thấy người đi vào, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức rời ghế, thỉnh an.
- Lục gia.
Lục hoàng tử ngồi xuống ghế, bình tĩnh nói:
- Nói đi.
- Đúng, Lục gia.
Nữ nhân lấy một cái bình sứ bên trong một chiếc hộp trong ngăn bàn, đưa cho Lục hoàng tử.
- Lục gia, ngài xem.
Lục hoàng tử đem miệng bình đặt ở dưới mũi, nhẹ nhàng ngửi một cái, nhắm hai mắt bắt đầu thưởng thức nói:
- Đây là mùi vàng.
- Lục gia minh giám.
- Từ đâu?
- Hàng từ một thương nhân phương Tây đưa đến.
- Nói cho cửa hàng bên kia của chúng ta, có bao nhiêu ăn bao nhiêu, phương diện giá cả không cần tính toán, lấy hàng ra, sau đi đi Kinh thành, rồi đi Kinh thành Càn Tấn Sở tam quốc một chuyến.
- Nô tỳ đã phân phó rồi.
- Ngươi làm rất tốt.
Lục hoàng tử lấy hầu bao, từ bên trong lấy ra một khối bạc vụn, ném cho nữ nhân.
- Phần thưởng cho ngươi.
- Tạ Lục gia ban thưởng.
- Nhưng nếu như chỉ có chuyện này, không đáng để ta trở về một chuyến.
Lục hoàng tử bưng chén trà đặt trên bàn, từ từ xoay tròn trong tay.
- Lục gia, người lúc trước theo ngài tiến vào, có cần nô tỳ giúp ngài điều tra không?
- Tra hắn?
Lục gia nở nụ cười, nói:
- Hắn làm sao?
- Hắn tiến vào gian phòng kia, không làm chuyện gì với nữ nhân, nếu hắn làm giả, tại sao bên trong truyền tới giọng nữ nhân?
- Vạn nhất hắn biết khẩu kỹ?
- Lục gia ngài nói giớn rồi.
- Ta không nói giỡn, Thúy Bình, có phải sự tình Bắc Phong quận ngươi chưởng khống quá lâu, đã bắt đầu có dã tâm rồi.
- Nô tỳ không dám!
Thúy Bình lập tức quỳ gối trước mặt Lục hoàng tử, mồ hôi lạnh toát ra.
- Trước đây ta giảng giải quy củ này với các ngươi, người bên cạnh ta không cho phép các ngươi động tâm tư.
Sự tình hiệu buôn tự các ngươi quản lý, sự tình của bản thân cô gia, tự ta xử lý.
- Nô tỳ biết sai, xin Lục gia bớt giận.
Lục hoàng tử giơ mũi giày lên, chặn lại cằm Thúy Bình, để mặt nàng từ từ nâng lên.
Thúy Bình nhìn Lục gia, hai mắt đẫm lệ.
- Đừng khóc, ta không phải trách ngươi, ta đây thương ngươi.
- Nô tỳ hiểu.
- Không, ngươi không hiểu.
- Nô tỳ đã quên, Lục gia là ân nhân cứu mạng.
- A, là ân nhân cứu mạng, người giúp Man tộc Tả Cốc Lễ Vương trước khi chết dựng cây nhang, đó là người tiểu cô nương như ngươi có thể tùy tiên điều tra sao?
- Lại nói, người này rất thú vị, ta rất thích nói chuyện với hắn. Nếu người ta bị điều tra hết thảy, như một khẩu mía bị nhai thành bã, không còn thú vị nữa, ngươi hiểu không?
Thúy Bình dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Lục hoàng tử.
- Quên đi, ngươi không hiểu, cho nên, ngươi chỉ có thể làm một chưởng quỹ.
- Có thể làm chưởng quỹ của Lục gia, chính là phúc phận của tiểu nữ.
- Được rồi, còn việc gì nữa không?
- Có, Lục gia, chúng ta gần đây bắt được Hứa Văn Tổ.
- Hứa Văn Tổ? Vị Chiêu Thảo sứ kia sao?
- Đúng vậy, Lục gia.
- Làm sao bắt được hắn.
- Hắn lẻn vào thành, bị người nô tỳ phát hiện. Bởi hắn quá béo, có ngụy trang đến đâu cũng không hữu dụng.
- Ha ha, ta nhớ tới hắn, hắn xác thực mập, thú vị, Chiêu Thảo sứ tây phiến Bắc Phong quận, lại len lén muốn lẻn vào Hầu phủ.
- Lục gia, nô tỳ nghe hắn đang ngủ nói mơ.
- Hắn nói mơ gì?
- Hắn nói, cũng may khi đó hắn xuống xe đi ra ngoài.
- Xuống xe…
Con mắt Lục hoàng tử híp lại.
- Hắn biết ngươi là ai không?
- Hắn không rõ ràng, lúc tỉnh táo hắn không nói cái gì, Lục gia có cần nô tỳ