- Lão thân ta, không nhận nổi phần đại lễ này.
- Hài nhi có tội!
- Hài nhi có tội!
Ba tên tộc trưởng lấy đầu dập đất.
- Thử hỏi trên thế gian này có hài nhi chống lại cha mẹ?
Lão phu nhân mở miệng hỏi.
Lúc này Trịnh Phàm nhìn về phía Lục hoàng tử, Lục hoàng tử bị nhìn chăm chú có chút không tự nhiên, tức giận nói:
- Dân gian tranh cướp tài sản, phụ tử phản bội thậm chí chết giết lẫn nhiều hơn nhiều, đừng chỉ nhìn chằm chằm Hoàng gia ta.
- Na Đa bộ lạc, biến tâm rồi. Hầu gia không ở nhà, các ngươi có phải cho rằng cô nhi quả mẫu Lý gia ta không vừa mắt rồi?
Lão phu nhân chậm rãi nói.
- Hài nhi nguyện ý dẫn dũng sĩ trong tộc, làm mâu tắm máu Na Đa bộ lạc.
- Na Đa bộ lạc phản tiết, bỏ lơ Hầu phủ ân đức, đáng chém!
Ba tên tộc trưởng lập tức chỉ trời lập lời thề xin chiến, lão phu nhân cúi thấp xuống mi mắt, mở miệng nói:
- Trước hừng đông sáng, ta muốn Na Đa bộ lạc không còn một tiếng một con dê kêu. Nếu không làm được, hài nhi không nghe lời, hài nhi không có bản lĩnh, lão thân không cần nữa.
- Hổ!
- Hổ!
- Hổ!
- Hài nhi tuân mệnh! Hài nhi tuân mệnh! Hài nhi tuân mệnh!
Ba tên tộc trưởng lập tức đứng dậy, từng người trở về bộ lạc đi triệu tập dũng sĩ.
Binh sĩ bên trong thao trường bắt đầu chỉnh tề xếp thành hàng mở ra thao trường, lúc ba bộ lạc thảo phạt Na Đa bộ lạc, Trấn Bắc quân sẽ ở ngoài áp trận!
Lão phu nhân đứng ở trên chiến xa, trong quân chậm rãi di động, quả nhiên có phong thái Xà lão thái quân.
Khí tràng lão phu nhân vô cùng mạnh mẽ, quận chúa đứng bên người, quả thực yếu đuối như một con chim nhỏ.
- An bên trong, tất yên bên ngoài.
Trịnh Phàm cảm khái nói.
Lục hoàng tử hơi nghi hoặc một chút nhìn Trịnh Phàm, hỏi:
- Ta hiều kỳ, ngươi tìm đâu nhiều câu hay đến vậy?
Trịnh Phàm thở dài, dùng một loại thái độ qua loa hồi đáp:
- Đọc nhiều sách.
- Chúng ta không đi xem sao?
- Đi làm gì, các nhóm người Man tộc thiếu thông minh này, một khi biết mình không còn hi vọng sống sót, con giun xéo lắm cũng quằn, mà hoàng tử Đại Yến ta chính là mục tiêu ám sát thích nhất của họ, ta đã bị ám sát qua một lần, còn ưỡn mặt đi nữa? Trịnh giáo úy, ngươi còn giúp ta lại ngăn một đao sao?
- Trước kia ty chức không biết Điện hạ là Vương gia an nhàn.
- Ngươi quá thật thà rồi!
Lúc thao trưởng trống trải, lúc Trịnh Phàm chuẩn bị theo Lục hoàng tử đồng thời giục ngựa hồi phủ, nhìn thấy một tên nam tử cởi trần cầm song chùy chậm rãi đến khu vực đền thờ.
- Lý Nguyên Hổ, một trong thất đại tổng binh Trấn Bắc Hầu phủ.
Lục hoàng tử mở miệng nói.
Vị đại tướng nắm song chùy này, chính là vị giao thủ với Sa Thác Khuyết Thạch.
Có điều vị đại tướng này trước mắt phía sau lưng cõng lấy gai sắt, còn thấy vết máu lưu lại rõ ràng, trông giống như đang nhận tội.
- Ầm!
Song chùy bị Lý Nguyên Hổ nện xuống đất, trên đất lúc này xuất hiện hai cái hố, ngầng đầu nhìn chằm chằm bộ tàn thi thuộc về Sa Thác Khuyết Thạch.
- Ta chờ ngươi, lần này ta sẽ không lui nữa.
Trong gió rét, tàn thi Sa Thác Khuyết Thạch nhẹ nhàng phiêu rung, bên ngoài có một đám quân sĩ Trấn Bắc quân nghiêm nghị cầm chiến phủ
- Trịnh giáo úy, ta cảm giác thế nào, nhìn điệu bộ này cỗ thi thể này có thể làm loạn gì nữa?
Lục hoàng tử thông minh nhanh trí, tuy rằng không được tập võ tu luyện, nhưng cũng rất nhanh nhìn ra dị dạng.
Trịnh Phàm rất nghiêm túc gật gù nói:
- Cố ý muốn hỏa táng thi thể sao?
…
Trên cồn cát hoang mạc, thằng nhóc gần như đang ngủ bỗng nhiên mở mắt ra, trong tay chặt chẽ nắm chủy thủ của mình trên mặt đất, nghiêm tai lắng nghe mặt đất rung động.
Tứ Nương đứng ở trên cồn cát, phóng tầm mắt tới xa xa nhìn dõng lũ màu đen cuồn cuồn tiến lên đằng xa, mở miệng nói:
- Lương Trình, sự tình hình như có biến hóa rồi.
Nguyên bản tiết mục đầu trộm đuôi cướp, tựa như biến thành gậy ông đập lưng ông. Lương Trình mờ mắt, nhìn Tứ Nương nói:
- Bọn họ đang kêu gọi thi thể kia để nó thi biến về sau, trực tiếp trở về Vương đình.
Tứ Nương hơi nghi hoặc một chút nhìn Lương Trình hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó, bởi vì nguyên nhân song phương