- Điện hạ, tiểu hữu, đã đến giờ, lão hủ phải đi chuẩn bị rồi.
- Túy Tiên Ông, xin cứ tự nhiên.
Túy Tiên Ông rời khỏi nơi này, trở về mặt bắc của đền thờ, nơi đó đã được đệ tử hắn bố trí kỹ càng trận pháp.
- Tuy Túy Tiên Ông là người Đại Yến, nhưng tính tình tự do, quanh năm du lịch tứ phương, có người nói ba năm trước, Hầu gia phái người gửi thư nhờ hắn đến hoang mạc đối phó Man sư hoang mạc, lúc này mới mời được Túy Tiên Ông dẫn suất môn hạ đến Hầu phủ.
Lục hoàng tử mím môi, tiếp tục cảm khái nói:
- Đây mới thực sự là thượng vị giả.
Nói một hồi lâu, không thấy Trịnh Phàm đáp lại, Lục hoàng tử không nhịn được hỏi:
- Trịnh giáo úy, ngươi đang suy nghĩ gì, còn đang suy nghĩ về thi thể kia sao?
- Đúng vậy, dáng dấp như vậy, bọn họ khó có cơ hội….
- Điện hạ mau nhìn, khởi thi rồi!
Ngón tay Trịnh Phàm chỉ đền thờ bên kia nói.
Vào giờ phút này, từng đoàn hắc quang tử quang lộng lẫy bắt đầu lưu chuyển trên người tàn thi Sa Thác Khuyết Thạch, rõ ràng sắp có biến cố phát sinh.
Lúc trước, Trịnh Phàm cho rằng Hầu phủ đem thi thể Sa Thác Khuyết Thạch treo chỗ này để giễu vỗ dương oai đối với Man tộc.
Sau đó hắn phát hiện không chỉ như vậy, đây là vì dẫn xà xuất động, bởi vì bộ thi thể này chẳng khác nào bảo bối. Nhưng cuối cùng, Trịnh Phàm hiểu ra, bản thân Hẩu phủ này cũng đánh chủ ý với bảo bối này, dự dịnh ăn chặn trước.
Cái này tương đương với một món ngon, người ta lại đưa thức ăn tới cửa nấu nướng xong xuôi, cuối cùng bị cướp mất. Man tộc Vương đình quả thật quá tốt mà!
…
- Lý tổng binh, hướng về bên này một chút, mắt trận pháp cần ngươi chủ trì, bằng không vạn nhất đầu cương thi này phá hỏng, trận pháp nhất thời không thể chống đỡ thể phách của hắn, chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Túy Tiên Ông nói với Lý Nguyên Hổ.
- Kéo những người khác tới đây làm gì, có bản tướng ở đây, hắn lần này, đừng hòng rời đi!
- Không được, không được, cương thi này vẫn chưa qua luyện chế, thân thể nó vốn tàn tạ, căn bản không đỡ được một chùy của Tổng binh đại nhân, nhưng đây là mệnh lệnh của lão phu nhân.
- Ngươi dám dùng lão phu nhân ép ta?
Túy Tiên Ông chỉ cười không nói.
Lý Nguyên Hổ bất đắc dĩ đứng lên, nhìn thoáng qua song chùy vứt trên mặt đất, tay không đi vào vị trí mắt trận pháp.
Túy Tiên Ông vỗ tay một cái, bày ra một dáng điệu cao nhân, nhẹ giọng nói:
- Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu... Gió Bắc.
- Két kèn kẹt... Két kèn kẹt...
Tiếng ma sát chói tai bắt đầu truyền đến, gió bốn phía càng lúc càng lớn, đây là âm phong, phảng phất có trăm người kêu rên trong gió. Đột nhiên, thi thể Sa Thác Khuyết Thạch bị trói trên đền thờ liên tục run rẩy.
- Ầm! Ầm! Ầm!
Xiềng xích trói buộc cơ thể tức khắc nứt toác.
- Mở trận!
Tiên ông lùi lại mấy bước, cũng đi vào trong trận pháp.
Môn hạ đệ tử bốn phía bắt đấu di động, trận pháp mở ra, từng tầng từng tầng kim sắc hào quang bắt đầu lưu chuyển mặt phía bắc đền thờ.
Lúc trước đối với bộ thi thể kia, hắn không dám cải biến bất luận cái gì, bản thân chỉ lo sớm bố trí, để thi thể này không bị triệu hoán thành công.
- Đến đây đi, lão hủ, chờ ngươi lâu rồi!
Trên mặt Túy Tiên Ông lộ ra vẻ chờ mong.
- Gào!!!
Từ trong miệng thi thể Sa Thác Khuyết Thạch rít lên một tiếng, mang đến một loại khí tức mênh mông cực điểm.
- Tốt, cái này chứng minh sát khí tích lũy vững chắc, tiềm lực to lớn!
“Oanh!”
Đền thờ run lên, Sa Thác Khuyết Thạch triệt để mất đi ràng buộc!
- Tốt, bộ thân thể này dù cho tàn tã, vẫn cường tráng, Võ phu Man tộc vốn cường hoành thể xác, thể phách Tam phẩm Võ phu lại thêm thân thể cương thi, đây mới thực sự là thân thể chí cường! Được, được, được!
“Ầm!”
Sa Thác Khuyết Thạch rơi trên mặt đất, nhưng động tác của hắn lại khiến Túy Tiên Ông và đám người tiến hành trận pháp, bao quát cả Lý Nguyên Hổ, kinh ngạc!
- Vù! Vù! Vù! Vù!!!
Sau khi Sa Thác Khuyết Thạch hạ xuống, không hề lao về phía bắc, ngược lại không do dự, hướng về phía nam lao nhanh tới, như sấm sét!
- A!
Lý Nguyên Hổ gầm lên giận dữ, muốn đuổi theo hắn, nhưng hắn thân ở trong mắt trận, trận pháp không đóng, hắn muốn mạnh mẽ rời đi, dĩ nhiên sức