Lúc Trịnh Phàm mang theo đội ngũ trở lại Hổ Đầu thành, đã vào tầm chiều tối, binh lính gác cửa thành đã giải tán, nguyên bản binh lực Bách phu trưởng cộng thêm lính của mấy gia tộc phụ cận chắp vá lại, hiện tại tất cả ai về nhà nấy.
Nói thật, đối với Trịnh Phàm lần đầu tiên mang binh mà nói, thật sự có một loại cảm giác loại "Vương triều đổ nát".
Cũng may, Trịnh Phàm nhìn thoáng qua, đây rốt cuộc không phải bộ đội của mình, quân đội của mình tương lai đang được A Minh và Phiền Lực dẫn dắt, hướng về Hổ Đầu thành, đại khái cần bốn năm ngày nữa mới về đến nơi này.
Cửa thành có một vị chủ bộ mang theo mấy thủ hạ, không cần Trịnh Phàm đi nha môn một chuyến, trực tiếp đứng nơi này trao đổi.
Kỳ thực, cái này chỉ làm hình thực qua loa mà thôi, Càn Quốc chưởng khống và đề phòng với quân quyền và võ nhân rất nghiêm ngặt, thậm chí đến mức độ biến thái, thậm chí lúc đánh trận, còn thường phái quan văn đi phụ trợ quan võ.
Nhưng ở Yến Quốc, đặc biệt ở Bắc Phong quận, Trấn Bắc quân bên ngoài, còn lại cơ bản đều là tư binh gia tộc. Coi như ngươi có thủ tục phức tạp hơn nữa, cũng không làm gì được người ta.
Đương nhiên, kỳ thực Trấn Bắc quân xem như tư binh, nói cứng 300 ngàn Trấn Bắc quân đều là tư quân Lý gia cũng không quá đáng.
Trở lại tòa nhà, Phương Thảo đã dẫn dắt bọn người hầu chuẩn bị làm tốt Đón giỏ tẩy trần, Trịnh Phàm không vội ăn cơm, mà trực tiếp trở lại hậu viện, trút bỏ quần áo, Trịnh Phàm mang theo con trai mình Ma Hoàn ngâm vào bên trong.
- Sùng sục sùng sục...
Viên đá tiếp tục bồng bềnh trong bể nước nóng, hai tay Trịnh Phàm chống trên rìa bể nước nóng, nhắm hai mắt lại.
Từ Hổ Đầu thành xuất phát đến trở về, nhiều ngày như vậy, ăn uống không vấn đề gì, nhưng muốn tắm rửa sạch sẽ lại là chuyện cực kỳ xa xỉ.
- Sau đó đi phương nam, trong nhà nhất định phải xây bể nước nóng thật lớn.
- Sùng sục sùng sục...
Lúc này, thanh âm của Phương Thảo từ bên ngoài truyền vào:
- Chủ nhân, nha môn phái người truyền tin đến rồi.
- Chuyện gì?
- Chiêu Thảo sứ đại nhân xin mời chủ nhân dự tiệc.
Trịnh Phàm sửng sốt một chút, hỏi:
- Chiêu Thảo sứ nào?
Trịnh Phàm rõ ràng nhớ tới, lúc Sa Thác Khuyết Thạch gõ cửa, đem một chiếc xe ngựa nện trên đền thờ, cả xe và ngựa đều bị đập phá nát bét, con tuyết lang làm lễ vật cũng bị đập thành thịt vụn.
- Ngạch… Hẳn là vị Chiêu Thảo sứ đại nhân kia đi, ngày hôm trước nô tỳ còn nhìn thấy Chiêu Thảo sứ đại nhân dò xét đoàn xe từ biên cảnh trở về.
Hứa Văn Tổ không chết?
Trịnh Phàm khẽ cau mày hô:
- Ta biết rồi.
- Nô tỳ xin cáo lui.
Trịnh Phàm từ trong bể đi ra, thay quần áo, Tứ Nương đẩy cửa ra đi vào, nàng không giống Phương Thảo, không quản Trịnh Phàm có rửa ráy hay không, nàng không hề kiêng kỵ gì.
- Chủ thượng, Hứa Văn Tổ còn sống sót.
Hiển nhiên, Tứ Nương cũng thu tin từ phía nha môn, hơn nữa còn cố ý điều tra, rồi mới trở về thông báo với Trịnh Phàm.
- Gọi Lương Trình chuẩn bị kỹ càng, thực sự không được, chúng ta sẽ trở về Mai gia.
- Tốt, chủ thượng.
Đúng, Trịnh Phàm không dự định đi dự tiệc rồi, Trịnh Phàm tiếc mệnh, không dại gì vì một bữa cơm mà đánh cược cái mạng nhỏ của mình.
Ra sân về sau, Trịnh Phàm tiến vào trong tiền sảnh, đến một cái bàn, xếp đầy thức ăn, Trịnh Phàm tự mình ngồi xuống, tự rót tự uống, lấy thêm chiếc đũa ăn món ăn.
Không bao lâu, Phương Thảo lần thứ hai đi đến, nàng chưa kịp mở miệng nói cái gì, phía sau truyền đến tiếng cười:
- Trịnh giáo úy một đường khổ cực, một đường khổ cực!
Trịnh Phàm lập tức đứng dậy, không quản trong lòng như thế nào, vẫn bước đến phía đại môn, nhìn về phía Hứa Văn Tổ thi lễ:
- Ty chức tham kiến đại nhân!
- Ai, đừng đừng đừng, đừng khách sáo, đừng khách sáo.
Hứa Văn Tổ gầy gò, nhưng nội tình rất béo, Hứa Văn Tổ nắm lấy tay Trịnh Phàm, ánh mắt hướng bốn phía băn khoăn một hồi, giữa lúc Trịnh Phàm cho rằng tên này muốn móc chùy