Kỳ thực, Yến quốc có quy định trưng binh nhất định, ví như một hộ, bốn đinh rút một, ba đinh rút một, hoặc cùng lắm là hai đinh rút một.
Nhưng vì Yến quốc môn phiên san sát, mỗi môn phiệt đều có tài sản sự nghiệp của bản thân, cũng có dong hộ cùng tư binh, đám môn phiệt này tựa như con đỉa bám trên người đề quốc, hút dinh dưỡng của đế quốc, từ từ khiến cho năng lực trưng binh, thu thuế của triều đình ngày càng có hạn, mà giờ đột nhiên có chiến sự, cho nên chỉ có thể đột ngột trưng binh.
Không thể trách được, vị quân chủ Yến quốc hiện tại vừa nắm quyền đã tận sức tập quyền cùng tước phiên, bởi đế quốc này nhìn thì mạnh mẽ, nhưng mục rỗng hết cả rồi.
Còn may là Càn quốc cùng Tấn quốc cũng không khá hơn là bao, sĩ phu cũng đã mục nát, tạo thành đuôi to khó vẫy. Đặc biệt là Càn quốc, sở hữu mảnh đất Giang Nam màu mỡ, thương mậu cũng phát triển. Nhưng triều đình Càn quốc lại không thể thu được thương thuế, tài chính túng quẫn, thậm chí nhiều khi, lương bổng cho thiết kỵ đóng quân phòng ngự Yến quốc cũng phải khất nợ.
Vì “Lão Trịnh gia” ở Hổ Đầu thành có chút sản nghiệp, lại thêm Lương Trình mặc giáp trụ cũng có bộ dạng không tệ, vào doanh liền được phong ngũ trưởng, năm người là một ngũ, cho nên có thể nhận thêm ba tên dân phu.
Tại sao lại thêm ba? Bởi Tiết Tam không tính trong này.
Dằn vặt một hồi, dựng lều vải, sắp xếp đồ đạc, xong xuôi thì đã là buổi chiều.
Ba người Trịnh Phàm ngồi ngoài lều, gặm lương khô.
Bánh Hành chiên, dầu nhiều, lại có nhân thịt, hương vị không tệ.
Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của ba người khác, Trịnh Phàm liền cho mỗi người một cái bánh, ba người phấn khỏi nhận lấy, cảm ơn rối rít.
Đối với việc này, Lương Trình cũng có có ý kiến, hắn chỉ ngồi đó, yên lặng quan sát nơi đóng quân cùng với nhìn đám kỵ binh Yến quốc thi thoảng lướt qua.
- Nhìn cái gì vậy?
Trịnh Phàm hỏi.
- Nhìn, đối thủ sau này của chúng ta.
Trịnh Phàm: “…”
Một câu “Bệnh thần kinh”, do dự một chút lại cũng không nói ra.
Tuy nói Trịnh Phàm hắn cũng không trung thành gì với Đại Yến này, cũng chẳng có tình cảm gì cho cam, nhưng không tới mức, vừa tới được mấy ngày đã nghĩ tới việc tạo phản.
Nhưng hiển nhiên, đám Ma vương dưới tay hắn này, kỳ thực đã sớm tính toán xong.
Ngày đầu tiên cứ thế trôi qua, tựa như đi cắm trại dã ngoại, dựng lều, ngắm sao.
Có điều, sớm ngày thứ hai, tiếng quân hào vang lên, khung cảnh nhàn nhã lập tức bị đánh vỡ.
Từng đám sĩ tốt cầm roi da, thúc mọi người lên đường, dân phu ngơ ngác bị gọi… lại ngơ ngác lên đường.
Đại quân đi phía trước, mà dân phu đi sau vận chuyển lương thảo, đại quân đã sớm xuất phát từ hôm trước.
Trừ bỏ lúc trưa dừng lại nghỉ một chút, đám người cần mẫn vận chuyển lương thảo.
Càng vào sâu trong hoang mạc, bão cát càng lớn, điều khiến Trịnh Phàm bất ngờ, chính là vốn tưởng bản thân sẽ không chịu nổi, nhưng hóa ra lại có thể cắn răng chống đỡ, không cần Lương Trình cùng Tiết Tam hỗ trợ.
Chờ tới đêm xuống, Trịnh Phàm nhân lúc Tiết Tam đi kiếm củi lại tự dựng lều trại.
Nồi sắt nhỏ đặt lên bếp tạm, Tiết Tam lại lấy bột mì đã chuẩn bị, bắt đầu nặn bột làm mì sợi.
Vấn đề hậu cần, Phong Tứ Nương đã chuẩn bị hoàn thiện nhất, dù sao có Trịnh Phàm ở đây, mọi người cũng không thấy không nỡ tiêu tiền.
Hơn nữa, dù là bất cứ ai, cũng không có ý “Tích tiền dưỡng lão”, đặc biệt là sau khi xác định con đường, một là thành công, hai là chết.
Thành công thì không cần lo thiếu tiền, mà chết thì lại càng không cần tới tiền.
Trong đội ngũ, ba người còn lại quỳ ngồi bên cạnh, nuốt nước bọt ừng ực.
Chờ mì sợi thả vào trong nồi, lại thấy Tiết Tam lấy ra từng lọ hương liệu quý giá, ba người càng thêm kích động.
- Được rồi đây.
Tiết Tam hô một tiếng, múc cho Trịnh Phàm một bát lớn, lại lấy cho bản thân cùng Lương Trình một bát, sau đó chỉ chỉ vào nồi:
- Các ngươi tự chia.
Ba người lập tức đi tới vớt mì sợi, cuối cùng ngay cả nước mì cũng húp sạch.
No da bụng, trùng da mắt, Trịnh Phàm ăn xong bữa tối, chuẩn bị về lều