Ta…
Chết rồi sao…
Trịnh Phàm cho rằng, bản thân hẳn đã chết.
Nhưng, cảm giác ướt át, ấm áp đã lâu không gặp này, lại đang chảy khắp thân thể hắn.
Ban đầu, cảm giác này chỉ có chút lờ mờ, nhẹ nhàng, rất khó nắm bắt, nhưng dần dần, nó ngày càng rõ ràng.
Đây là cảm giác chết đi sao?
Có vẻ như…
Cũng không khó để tiếp nhận.
Thậm chí…
Còn có chút thoải mái.
Cảm giác như một cái mương cạn lần nữa có nước, đại địa khô hạn gặp được cơn mưa, một quá trình tuần tự.
Theo cảm giác này, cảm giác của Trịnh Phàm với thế giới càng thêm mẫn cảm.
Hắn có thể cảm nhận được hai tay, cảm nhận được hai chân, cảm nhận được cả chất lỏng chảy xuôi trên ngực.
Một suy nghĩ quái dị hiện lên.
Trịnh Phàm bắt đầu hoài nghi.
Hắn…
Thực sự chết rồi sao?
Không ai biết chết là thế nào? Dù bọn hắn sáng tác rất nhiều sự kiện chết chóc, nhưng tất cả chỉ là phán đoán.
Nói cho cùng, người chết, không thể viết mấy trăm chữ cảm nhận mà gửi lại cho người sau đọc.
Trịnh Phàm thử cử động, trước hết là mở mắt.
Chỉ mở mắt không thôi, hắn cũng cảm thấy như đang làm Ngu Công rời núi, cảm giác thân thể đang nhanh chóng hồi phục, nhưng bất luận cố gắng thế nào, hắn cũng không thể mở mắt.
Tựa như kẻ bị bóng đè, muốn phản kháng, lại chỉ có thể phí công.
“Leng keng!”
Tiếng vang động truyền tới.
Một cỗ sóng nhiệt dội thẳng vào mặt.
Dưới sự kích thích này, Trịnh Phàm thành công mở mắt.
Ánh mắt mơ hồ, có thể nhận biết được chút ánh sáng, nhưng lại không thể kết thành hình ảnh.
Tiếp đó, một mảnh bóng mờ kéo tới, không ngừng lau mặt hắn, lần lượt chặn qua tầm mắt.
Như người vừa mới tỉnh, cầm khăn nóng rửa mặt, đúng là sẽ rất thoải mái.
Ánh mắt Trịnh Phàm dần trở nên rõ ràng.
Đầu tiên là nhìn thấy một gương mặt, gương mặt một cô gái chừng mười bốn, mười lăm tuổi.
Thiếu nữ mặc một bộ váy đơn giản, một tay cầm chậu nước, một tay cầm khăn lông, đang thấp thỏm nhìn hắn.
Vừa rồi, hắn bị thiếu nữ này lỡ tay dội nước tỉnh?
Mà hắn cảm nhận ấm áp, là do nàng lau người cho hắn?
Thiếu nữ có vẻ kinh hãi, bởi nàng sơ sẩy đổ nước nóng lên người quý nhân, mà quý nhân này, mụ mụ đã dặn nàng phải chăm sóc thật tốt.
Nửa năm qua, công việc của nàng là ngày ngày hầu hạ hắn, dù hắn vẫn hôn mê không tỉnh, nhưng nàng không dám có chút lười bién, rõ ràng người đàn ông này đã nằm trên giường cả nửa năm rồi, nhưng lại không hề có dấu hiệu hoại tử.
Người chăm sóc người bệnh nằm liệt giường, mới biết công việc này cực khổ tới mức nào.
Nhưng thiếu nữ lại không một lời oán hận, hơn nữa còn rất cảm kích vì có công việc này.
Nói cách khác, người nằm trên giường này là mệnh của nàng, nếu nàng để xảy ra bất cứ sai lầm, như vậy với tính tình của mụ mụ, rất có thể sẽ trực tiếp đá nàng tới màn đỏ, để nàng đi tiếp đãi đám khách nhân thối nhất.
Tính tình của mụ mụ, thực sự không được tốt, hơn nữa còn là vô cùng không tốt.
Nếu để mụ mụ biết nàng làm việc sai sót, nàng…
Thiếu nữ cũng thất thần không lâu, bởi nàng phát hiện, hai mắt của người trên giường, lại đang mở ra!
Thiếu nữ trừng mắt nhìn.
Trịnh Phàm trừng mắt nhìn.
Bốn, năm giây trầm mặc.
- A!!!
Thiết nữ hét lớn.
Tiếng hét này khiến Trịnh Phàm vừa tỉnh lại cảm thấy ong ong, gần như bị âm thanh chấn ngất, thiếu nữ này không đi làm ca sĩ, thực sự quá phí của trời.
- Mụ mụ, hắn tỉnh rồi, hắn tỉnh rồi!!!
Thiếu nữ xoay người, cao giọng hô hoán chạy ra ngoài.
Trong phòng, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, chỉ còn lại một mình Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm thử cử động hai tay, ban đầu còn có chút tê cứng, nhưng rất nhanh đã đỡ hơn, khó khăn ngồi dậy, hai tay chống xuống giường.
Hai chân có chút vô lực, cũng may trước đó đã có chuẩn bị, nếu không đoán chừng hắn đã ngã lăn xuống giường.
Một hồi hít thở khó khăn, Trịnh Phàm mới lần nữa nhấc tay khỏi mặt giường, để bản thân hoàn toàn đứng dậy, chỉ là sống lưng vẫn uốn uốn, có chút khó khăn duy trì cân bằng.
Toàn bộ quá trình, thực sự khá giống trẻ con tập đi, thân thể này, có vẻ quá mức hư nhược a, mới động một chút, mồ hôi đã đổ đầy.
Đến lúc này, Trịnh Phàm mới có tâm tư quan sát khung cảnh xung quanh, chất gỗ cổ xưa, đồ trang trí cũng rất phục cổ, góc phòng còn có một bàn trang điểm, trên bàn có một tấm gương đồng.
- Ta…
Căn cứ hiện trạng phòng này, nếu trừ trường hợp hắn bị đưa tới bệnh viện trong trường quay Hoành Điếm, như vậy…
Hắn…
Xuyên không?
Là một tác giả viết truyện, hắn cũng không lạ lẫm gì với thuật ngữ “Xuyên không”, chỉ có điều, hắn lại không nghĩ tới, nó lại xuất hiện ngay trên người hắn.