“Ào ào ào… ào ào ào… ào ào ào…”
Tiết Tam ngồi trong thùng gỗ, kỳ cọ thân thể thật mạnh.
Thùng nước này lấy từ chỗ hỏa quân, không phải bồn tắm, bình thường chỉ để đựng nước, nhưng với Tiết Tam mà nói, lại đã đủ dùng, thậm chí có chút thừa.
- Ha, ngươi nói xem, chủ thượng của chúng ta cùng vị Tướng quân kia, có thể phát sinh chuyện gì đó hay không?
Tiết Tam vừa kỳ cọ, vừa hỏi Lương Trình.
Lương Trình liếc nhìn Tiết Tam:
- Mũi ngươi còn thính hơn cả chó.
- Khà khà, dù thuật dịch dung của Tứ Nương, cũng không thể giấu được mũi ta.
- Cả phân sao?
Tiết Tam: “…”
A! A!!!!
Tiết Tam điên cuồng dùng nước táp lên người, đây đã là thùng nước thứ năm rồi.
Là một tên thích khách, chuyện đánh lén từ sau lưng là chuyện thường không thể thường hơn, Tiết Tam cũng không nhớ bản thân đã làm thế bao nhiêu lần, nhưng việc bị thứ ô uế này vấy lên người, đây là lần đầu tiên.
Lần này, Tiết Tam vốn chỉ thêm chút ám kình, định bụng xoắn nát nội tạng trong cơ thể đối phương, ai ngờ lực ly tâm quá lớn…
- Chuyện hôm nay, không được nói ra, sau khi về, tuyệt đối không được nói cho người khác biết!
Tiết Tam nghiêm mặt nới với Lương Trình.
Lương Trình thờ ơ lắc đầu một cái.
Tiết Tam tiếp tục kỳ cọ, quay trở lại đề tài trước:
- Theo tình huống bình thường, nhân vật nữ giả nam trang, thường sẽ bị nhân vật chính thu vào hậu cung, lúc bắt đầu có thể còn không hợp, nhưng từ từ, sẽ khăng khăng một mực với nhân vật chính.
- Tình huống bình thường?
- Đúng a, Triệu Mẫn trong Ỷ Thiên Đồ Long ký cũng vậy a?
Ví dụ tương tự rất nhiều.
Trong thực tế, nữ nhân thích một người đàn ông, ngoài vẻ bề ngoài, còn có tính cách, thành ý, thân phận, lễ hỏi…
Nhưng trong các tác phẩm tiểu thuyết, chỉ cần tác giả muốn, luôn có vô số lý do để nữ nhân tìm tới nhân vật chính.
Lương Trình có chút bất đắc dĩ, lấy túi nước uống một ngụm, nói:
- Đó là tiểu thuyết.
Nếu như không phải giờ không tiện ra ngoài, lấy tính cách của Lương Trình, thực sự sẽ không ở đây nhìn tên lùn này rửa ráy, lại nghe tên lùn này chém gió.
- Ta nói ta, Cương thi chết tiệt, sao ngươi có thể quên cội ngồi, ngươi quên chúng ta tới từ đâu sao?
Lương Trình nghe vậy, khẽ cau mày, có một số việc, tiếp nhận thì tiếp nhận, nhưng tiếp nhận không có nghĩa là hiểu, lý giải, chấp nhận.
- Đối với người khác mà nói, có thể chỉ là một cuốn truyện tranh kinh dị, nhưng với chúng ta, đó là cuộc đời của chúng ta.
- Ha ha, không có sức nói chuyện nhân sinh triết học với ngươi, ai nha, giờ ta có chút hối hận, lúc chủ thượng đi ra, ta chỉ kịp nói tên Tướng quân kia là nữ nhân, lại không căn dặn cẩn thận.
- Căn dặn gì?
- Căn dặn chủ thượng, nếu tới quân trướng của đối phương, không cần biết có thủ binh ngoài cửa hay không, chỉ cần đối phương nói ngươi chờ một chút chờ thông báo đi vào, như vậy nhất định phải lập tức vọt vào, không được phép do dự!
- Tại sao?
- Vì vị Tướng quân kia, rất có thể đang tắm, sau đó chủ thượng vọt vào, nhất định có thể nhìn hết một lượt. Sau đó nữ tướng kia sẽ vừa thẹn vừa giận, có thể hạ lệnh trừng phạt chủ thượng. Nhưng chủ thượng là nam nhân đầu tiên nhìn thấy thân thể nàng, nhất định sẽ để lại ấn tượng cực sâu sắc, sau đó…
- Sau đó nàng gọi người kéo chủ thượng ra ngoài chém.
- Ách…
Tiết Tam có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ tóc, phiền muộn nói:
- Ngươi a, quá tục.
- Là ngươi không thực tế.
- Sống, nhất định phải nghệ thuật hơn cả nghệ thuật, phải biết, từ khi chủ thượng thức tỉnh tới đây, đây là nữ nhân duy nhất có thể coi trọng được. Nếu không có chuyện gì đó, thực sự có chút không nói được.
Lương Trình đã không muốn nói tiếp, hắn cảm thấy, tên lùn này, không chỉ thân thể không được phát dục tốt, đầu óc cũng có chút không