Ba người ngồi trên gò đất, vừa nói chuyện phiếm, vừa nhìn quân đội tiến lên.
Trịnh Phàm đứng dậy, vỗ vỗ quần:
- Được rồi, chúng ta cũng nên về thôi.
- Ha ha, trở về phải nghĩ xem, nên sử dụng ba trăm biên chế kia thế nào mới tốt.
Tiết Tam có chút không chờ được nữa.
- Chỉ có biên chế, không có quân lương quân giới.
Trịnh Phàm nhắc nhở.
Triều đình thực sự hạ chiếu lệnh, nhưng dù sao cũng không yêu cầu mỗi thành đều phải có hộ thương, mà là yêu cầu Lý gia điều quân Bắc Phong quận đi phụ trách các thành trấn.
Kỳ thực, chính là để suy yếu thực lực Trấn Bắc phủ, thành trì nơi biên cảnh có rất nhiều, bên này ba trăm, bên kia ba trăm, thực sự không ít.
Dùng dao mềm cắt thịt, càng cắt càng đau.
Nhưng rất hiển nhiên, Lý gia không có ý thực sự tuân mệnh, thân là phiên trấn, giờ gia chủ bị giam lỏng ở kinh thành, nếu còn tự đoạn tay chân, vậy thực sự tự biến bản thân thành cá trên thớt.
Cho nên, người phụ nữa kia mới nói với Trịnh Phàm, chỉ có biên chế, không có quân lương quân giới bổ sung.
Lương Trình cũng xoay người lên ngựa, nghe Trịnh Phàm nói, trên mặt khẽ hiện vẻ tự tin:
- Chủ thượng, chuyện người với tiền không cần lo lắng, nếu chút chuyện này mà người mù cùng Tứ Nương không làm được, như vậy bọn hắn cũng không có mặt mũi theo chủ thượng.
Tiết Tam xen lời:
- Không, Tứ Nương giữ lại có tác dụng, người mù có thể ném đi.
Dù sao bọn hắn cũng lập công, cho nên lúc trở về, mỗi người được phân một con ngựa.
Nha, còn một tấm quân lệnh của vị nữ tướng kia cho.
Giáo úy hộ thương Hổ Đầu thành, biên chế ba trăm người.
Mặt trời lên cao, ba con ngựa phóng nhanh.
Quấy lên một mảnh cát bụi.
…
- Các tỷ muội, đây là lộ phí mà ta chuẩn bị cho mọi người, đây là khế ước bán thân của các ngươi, nhìn a, giờ ta sẽ đốt hết.
Phong Tứ Nương nắm một xấp giấy tờ, ném thẳng vào trong chậu than.
Chi có điều, đám “Thẩm thẩm” trước mắt lại không hề có ý đi, cũng không có ai cầm tiền.
Tú bà trực tiếp đốt khế ước, không cần một phân tiền, hơn nữa còn cho lộ phí, đưa mắt khắp thiên hạ, chuyện tốt như vậy tuyệt đối là không lặp lại lần hai.
Đương nhiên, nếu đây là mấy tòa thành trong nội địa, đoán chừng các cô nương đã chen chúc tới cầm tiền rời đi, nhưng đây là Hổ Đầu thành, mà các nàng, cũng không phải kiều nương yểu điệu gì.
Có người quỳ xuống, có người đi đầu, những người khác cũng quỳ theo.
- Mụ mụ, ngài không thể không cần chúng ta a.
- Đúng vậy, mụ mụ, không có ngài che chở, chúng ta còn biết đi đâu?
- Mụ mụ, ta không muốn đi.
Nửa năm qua, từ khi khách sạn mở, Phong Tứ Nương đã thu không ít “Thẩm thẩm”, đều là những người số khổ không sống nổi qua ngày.
Giờ không như thế giới của Trịnh Phàm lúc trước, có tay có chân, muốn chết đói cũng khó.
Nhưng giờ, thế giới này sẽ thực sự có thể khiến người đói chết.
- Sao vậy?
Tứ Nương nở nụ cười gằn:
- Khóc lóc van nài, người không biết còn tưởng ta có chuyện gì đây?
“Đùng!”
Tứ Nương vỗ lên mặt bàn.
Khí thế mụ mụ, thể hiện rõ ràng!
So với các kỹ viện ở ngoài, coi mạng người như chó cỏ, Tứ Nương thực sự là Bồ Tát.
Nhưng Tứ Nương quản lý cũng cực nghiêm, không ai dám chống đối nàng. Một khi Tứ