Bên ngoài, tiếng ngựa truyền tới, hẳn là có một đội buôn, nhưng sau khi bọn hắn tới gần, thanh âm lại đột nhiên biến mất.
Tiết Tam le lưỡi, liếm liếm môi, hạ thấp thanh âm:
- Đám người kia phát hiện chúng ta ở đây.
Trịnh Phàm nghe vậy, bắt đầu suy nghĩ, hẳn là đám người này gặp bão cát, muốn tìm nơi náu thân, nhưng vừa tới đây, lại phát hiện bên trong có người.
Nơi này, không phải Hổ Đầu thành, không có quản chế, cũng chẳng có vọng gác.
Có thể nói, nơi này vốn là nơi coi trời bằng vung, đặc biệt là trong thời tiết bão cát này, bất luận xảy ra vấn đề gì, bão cát cũng sẽ giúp ngươi che tất cả dấu vết.
Lối vào, một bóng người đi tới, là một người phụ nữ, trên người mặc một bộ áo choàng bạch sắc.
Áo choàng này, có kiểu dáng khá giống áo nỉ trên người Trịnh Phàm.
Nữ nhân bước vào trong, Tiết Tam hơi híp mắt, nhưng nữ nhân đi tới một nửa liền dừng bước, nửa bên mặt ẩn hiện dưới tấm lụa mỏng, chỉ lộ ra một đôi mắt thâm thúy.
Ánh mắt nàng lướt qua ba người Trịnh Phàm, lập tức nói:
- Gió lên, chúng ta cần tránh bão, muốn mượn một chỗ trú.
Nói xong, tiếng bước chân từ ngoài truyền vào.
Người vào đầu tiên là hai đứa nhỏ bốn năm tuổi, một nam một nữ, mặc đồ bằng da lông, sau đó là hai tên Man tộc mặc áo choàng đen.
Bộ lạc trên hoang mạc không ít, phân tán ở khắp nơi.
Trăm năm trước, bọn hắn từng có một cái vương đình thống nhất tất cả, khi đó, uy hiếp của Man tộc với Yến quốc cực lớn. Quân chủ Yến quốc thậm chí nhiều lần phải ngự giá thân chinh, tụ tập toàn bộ lực lượng Yến quốc, mới có thể chống đỡ được Man tộc xâm lấn.
Chỉ có điều, từ khi vương đình Man tộc suy sụp, đã không còn sức hiệu triệu, Man tộc triệt để biến thành năm bè bảy mảng.
Nếu không phải vậy, cũng không tới phiên quân chủ Yến quốc hiện tại đi tước phiên các chư hầu.
Nhưng, ba người Trịnh Phàm mới chém giết Man tộc mấy ngày trước, còn cầm đầu Man tộc đổi thưởng, lúc này gặp thân ảnh Man nhân, bản năng không tránh khỏi cảnh giác.
Kỳ thực, sau khi nhìn thấy hai đứa nhỏ cùng tên to con Man nhân kia, Trịnh Phàm liền chờ Lương Trình cùng Tiết Tam hành động, một khi bọn hắn phát động, hắn cũng sẽ lập tức giơ đao xông lên, tuy rằng bản thân không có mấy tác dụng, nhưng… chí ít còn có thể phân tán chút hỏa lực.
Chỉ có điều, bất luận là Lương Trình hay Tiết Tam, đều không hề có ý phát động, cuối cùng, Lương Trình còn gật đầu với nữ nhân kia:
- Vào đi.
Kiến trúc ở đây chỉ có vậy, không gian không lớn, hai nhóm chen nhau.
Ba người Trịnh Phàm ở góc bắc, nữ nhân mặt áo bào ở góc nam.
Sau khi mấy người kia đi vào, cũng bắt đầu ăn cơm uống nước, có điều, hai tên Man nhân kia lại ngồi ngoài xa nhất, thường thường đưa mắt cảnh giác nhìn ba người Trịnh Phàm, đầy ý đề phòng.
Có điều, hai bên đề phòng lẫn nhau, cũng không khiến hai đứa nhỏ kia yên tĩnh lại.
Thiên tính trẻ nhỏ hoạt bát hiếu động, sau khi cơm nước xong, liền bắt đầu chạy nhảy nô đùa, thậm chí nhiều lần còn chạy tới bên chỗ ba người Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm có thể cảm giác được, mỗi lần hai đứa nhỏ chạy tới chỗ bọn hắn, hai tên Man nhân kia đều sẽ tăng vẻ đề phòng, hiển nhiên là sợ bọn hắn bỗng bắt hai đứa nhỏ làm con tin.
Có điều, chuyện như vậy cũng không phát sinh.
Bão cát còn chưa kết thúc, cũng không biết sẽ kéo dài bao lâu, nhưng giờ đã không còn sớm.
Hai đứa nhỏ đã chơi tới mệt, nằm xuống ngủ bên cạnh nữ nhân mặc áo choàng trắng.
Mà lúc này, nữ nhân mặc áo choàng trắng đứng dậy, tay cầm một bầu rượu, chủ động tới trước mặt mấy người Trịnh Phàm.
Nàng cầm túi rượu tới, mục tiêu chính là Trịnh Phàm ở giữa.
Trịnh Phàm lắc lắc đầu, chỉ chỉ cổ họng:
- Ta bị nhiễm lạnh, đau họng, không uống được rượu.
Không uống được, không cần phải tinh tướng, để bản thân đi mạo hiểm.
Từ cổ chí kim, rất nhiều hào hiệp trước khi chết thường nói một câu: Mẹ nó, rượu này có độc!
Tuy rằng Trịnh Phàm cảm thấy, nữ nhân này có thể sẽ chủ động uống một ngụm chứng minh, hoặc tiện thể khinh bỉ hắn một cái.
Chuyện này, vốn thường như vậy.
Nữ nhân mặc áo choàng không để ý hắn, mở nút, bỏ khăn che mặt, hào sảng uống hai ngụm, sau đó còn dùng ống tay lau miệng.
Phi, đúng bài!
Trịnh Phàm thầm khinh thường.
Đồng thời còn thầm cảm khái: Chà chà, sát thủ.
Không bỏ khăn che mặt, còn khiến người ta không biết tuổi tác, vừa bỏ khăn che mặt, nhìn tuổi, đoán chừng phải khoảng bốn mươi?
Tuy rằng bộ