Ăn cơm.
Giờ là buổi sáng, thời gian tới lúc ăn cơm còn có chút sớm, nhưng sớm thì sớm chứ, chúc mừng “Chủ thượng” thức tỉnh, sớm một chút cũng không vấn đề.
Chỗ ăn cơm ở hậu viện, cũng là phòng cách vách với phòng Trịnh Phàm nằm trước khi tỉnh.
Một cái bàn tròn, bảy người ngồi.
Chủ vị là Trịnh Phàm, bên trái là Phong Tứ Nương, bên phải là người mù.
Người mù này, là nhân vật của A Thu, phụ thân của A Thu là một nhân viên chính phủ, hy sinh vì việc công, tình huống cụ thể thế nào A Thu cũng không nói rõ, hẳn cũng chỉ có bạn trai Lương Trình của nàng biết một chút.
Nhưng nhân vật “Bắc” trong truyện của A Thu, lại có một hình thức chấp pháp cực huyết tinh, tư thiết công đường, trừng phạt phạm nhân không chút nhân đạo, thủ đoạn cũng cực tàn nhẫn, thuộc về kiểu phát tiết.
Nhưng “Bắc” này trong thực tế, lại khiến người cảm thấy ôn hoàn sáng sủa, cười ha ha, không có vẻ gì khác thường.
Vị trí chỗ ngồi rất được chú trọng, Phong Tứ Nương cùng Bắc ngồi hai bên, chí ít có thể khiến không khí ăn cơm không quá cứng ngắc.
Hấp Huyết quỷ A Minh cùng cương thi Lương Trình ngồi đối diện, theo ý Phong Tứ Nương, hai người bọn hắn nên ngồi cửa mà ăn mới là tốt nhất, trưng cái mặt lạnh lẽo đó cho ai nhìn đây?
Còn Tiết Tam, không ra gì, nếu quá gần chủ thượng, sợ là khiến chủ thượng không muốn ăn.
Phiền Lực lại quá mức chất phác, động chút là muốn thổ lộ tâm đắc gọi người, trước khi biết rõ chủ thượng có kháng tính trước cái đám khẩu vị mặn hay không, Phong Tứ Nương cũng không dám để hắn tới quá gần chủ thượng.
- Tới, cùng nâng chén, chúc mừng chủ thượng thức tỉnh, từ hôm nay, chúng ta có trụ cột rồi!
Phong Tứ Nương mở đầu, mọi người cùng đứng dậy nâng chén.
Sau khi cụng ly, là bắt đầu ăn cơm.
Trịnh Phàm cũng thực sự đói bụng, một người có dũng khí tự “Kết thúc”, sau khi vượt qua cảm giác mê man, như vậy thực sự rất có khẩu vị để đối phó với bữa cơm trước mắt.
Trên bàn cơm, Phiền Lực cầm một cái bát cực lớn, luôn miệng kêu đồ ngon.
Tiết Tam cầm một cái chân gà, đắc ý gặm gặm.
A Minh có một chậu máu dê, còn Lương Trình đi gặp xương dê.
Bắc ăn rất chậm, cũng rất thảnh thơi, trong đám người, Bắc là người có tướng ăn lịch sự nhất.
Mượn cơ hội này, Phong Tứ Nương bắt đầu giới thiệu tình huống cho Trịnh Phàm.
Đầu tiên, đương nhiên là lúc mọi người mới xuất hiện, chính là nửa năm trước.
Một ngày nào đó của nửa năm trước, tám người cùng nhau xuất hiện tại biên giới một hoang mạc.
Trong này, có Trịnh Phàm.
Những người còn lại đều thức tỉnh, chỉ có Trịnh Phàm vẫn trong trạng thái hôn mê.
Đám người đưa theo Trịnh Phàm đang hôn mê, chậm rãi tìm kiếm, sau đó tìm được một thành phố nhỏ nơi biên giới hoang mạc làm điềm dừng chân.
Vị trí hiện tại của bọn hắn, có thể coi là một cái khách sạn, trong khách sạn có không ít mục giải trí, khá giống Clb trong thế giới hiện đại, bất kể là chơi bời hay ngủ nghỉ đều có thể.
Chuyện này đương nhiên là Phong Tứ Nương làm nghề cũ, trong những người này, kỳ thực cũng chỉ có nàng có đầu óc kinh doanh.
Trong khác sạn này, dưới tay Phong Tứ Nương có mười cô nương, chuyên dùng để tiếp khác.
Sân khấu là để biểu diễn, Tiết Tam hóa vai hề, hoặc có thể kể truyện xưa, mà Lương Trình thì biểu diễn tạp kỹ, đập đá trên ngực, hoặc dùng yết hầu đẩu đồ vật qua trường mâu.
A Minh phụ trách cất rượu, rượu của hắn vốn ngon có tiếng.
Người mù Bắc đặt một sạp xem bói trước khách sạn, có thể gạt được một tên thì kiếm thêm được một phần tiền.
Còn Phiền Lực, đảm nhiệm việc đốn củi hoặc mấy việc cần sức lực.
Chính bởi vậy, việc làm ăn của khách sạn cũng không tệ lắm.
Trong tòa thành nhỏ này, có thể tính là tương đối náo nhiệt.
Sau đó, Phong Tứ Nương bắt đầu quở trách, nói Phiền Lực làm bằng ba người, nhưng ăn bằng năm người!
Phiền Lực thành thật chất phác nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lên, nở nụ cười chất phác, tựa như có chút xấu hổ, nhưng lập tức lại cúi đầu ăn cơm.
Phong Tứ Nương lại nói sang người mù Bắc, trước kia người mù Bắc có thể lừa được không ít dê béo, tài chính ban đầu xây dựng khách sạn cũng là nhờ người mù Bắc lừa được, nhưng mấy tháng gần đây, khách hàng của hắn càng lúc càng ít, hơn nữa hắn lại rất thong thả, đúng giờ mở hàng, không chiêu hô khách, cũng không có ý đổi hình thức hấp dẫn khách, chỉ thảnh thơi ngồi cửa tắm nắng, sau đó tới giờ cơm sẽ vào dùng cơm.
Người mù Bắc nghe vậy, có chút bất đắc dĩ cười cười, nói:
- Hổ Đầu thành này cũng chỉ có từng đấy người, dê béo thì cũng chỉ có hai ba con, ta cũng không thể làm gì khác.
Phong Tứ Nương trừng mắt nhìn người mù Bắc.
Những người còn lại, nàng lại không thể quở trách, rượu của A Minh vẫn tiêu thụ tốt, thậm chí có mấy đội xe còn cố ý tới đây mua rượu, biểu diễn cùng kể truyện của Tiết Tam cũng rất có tác dụng, dù là Lương Trình, bản thân hắn không muốn, nhưng Phong Tứ Nương nói hắn đi biểu diễn tạp kỹ, hắn cũng nghe theo.
Còn nàng, trong ngoài đều do nàng điều khiển, mà các cô nương dưới tay nàng, càng là tài nguyên đảm bảo thu hoạch.
Đương nhiên, Phong Tứ Nương cũng không vui, ở đây khác trong truyện, thanh lâu hiện tại là cái nát nhất mà nàng từng mở, cô nương hiện tại, muốn mềm mại không có mềm mại, muốn cầm kỳ thư họa thì nửa chữ còn khó thấy, phần lớn tuổi tác đã cao, thậm chí còn người mà