- Được, mai ta sẽ cùng A Lực đi Xa bang.
Xa bang là điểm quan trọng cần chỉnh hợp sau khi lập đội buôn.
Dặn dò xong việc này, người mù Bắc lại nhìn Phong Tứ Nương.
- Tứ Nương, đám tiểu nương tử kia cho ngươi phụ trách huấn luyện, có thể lựa chọn mấy người có thể trạng phù hợp để huấn luyện đặc biệt.
Phong Tứ Nương lười biếng duỗi eo, tiện thể dùng năng lực “Liếc mắt đưa tình với người mù” cho người mù Bắc, gật gật.
Đám “Thẩm” trong khách sạn đã bị đuổi đi.
Nhưng chuyện kinh doanh này vẫn phải tiếp tục, nhưng không phải đơn thuần chỉ là buôn bán xác thịt như trước nữa.
Lần này diệt Liệp Cẩu bang, thu được một đám tiểu cô nương, khách sạn đương nhiên sẽ không bán ra ngoài, nhưng cũng tuyệt không nuôi người vô dụng.
Đem các nàng giao cho Tứ Nương dạy dỗ, mới là lựa chọn tối ưu, bất luận sau này làm Tú bà chống đỡ một phương, hay là huấn luyện thành một đám Hồng nữ có tiếng.
Đều so với buôn bán đơn thuần có lợi hơn nhiều, đối với các nàng mà nói, vận mệnh cũng tốt hơn nhiều.
Sinh ở thế đạo này, bị người nhà bán đi, các nàng đã rất khó để đòi hỏi nhiều hơn.
- Đúng rồi, A Minh, ta muốn thị nữ của ngươi.
Phong Tứ Nương nghĩ nghĩ, nói với A Minh.
- Muốn thì lấy.
Người thị nữ kia, chính là thiếu nữ mà A Minh gặp trước Liệp Cẩu bang ngày đó.
Hai bên, quan hệ rất thân mật, có thù giết cha làm ràng buộc.
- Ngươi cam lòng?
Phong Tứ Nương trêu chọc.
- Cứ lấy.
A Minh thản nhiên nói.
Đối với nữ nhân, hắn thực chưa bao giờ để ý, hứng thú của hắn, không phải là nữ sắc.
Thứ hắn yêu thích, là màu đỏ, đỏ của rượu và máu.
Chỉ là, sau khi đem thiếu nữ kia về đây, nàng ta cứ rảnh là lại chạy tới phòng A Minh, thực sự khiến hắn rất mất kiên nhẫn.
- Ta thấy nàng khá ổn, dạy dỗ một hồi, sau này có thể thành tài, đừng thấy nàng là con gái bắc địa, nhưng chăm chút một chút, tuyệt không kém các cô nương ở phương nam.
Người mù Bắc khoanh tay, chờ Phong Tứ Nương nói xong, lại nhìn Lương Trình:
- Lương Trình, giờ chủ thượng đang được nghỉ ngơi, cách lúc cần đi nha môn báo danh cũng còn một thời gian, ngươi có thể cùng chủ thượng luyện chiêu một chút, để chủ thượng chỉ điểm cho ngươi chút công phu, dù là chỉ điểm một chút, ngươi cũng có thể được hưởng lợi cả đời.
Trịnh Phàm: “…”
Lương Trình hít một hơi thật sâu, dùng sức gật đầu:
- Đúng vậy, ta vẫn rất chờ mong.
- Ách, tốt.
Trịnh Phàm cũng gật gù, hắn biết, người mù để Lương Trình tới dạy hắn tập võ.
Lần này ra ngoài, hắn hiểu rõ, hắn cần phải học thêm chút bản lĩnh chiến đấu.
Nhưng hắn không nghĩ tới, người mù Bắc lại không chỉ đơn thuần muốn hắn học chút thủ đoạn đơn thuần.
Từ trong tự thuật của Tiết Tam, người mù Bắc đương nhiên phân biệt được cái gì là nịnh nọt, cái gì là tin tức có giá trị.
Trong mơ hồ, hắn đã có chút suy đoán được quan hệ giữa bọn hắn cùng chủ thượng.
- Chủ thượng, ta đã nói xong, kính xin chủ thượng cho chỉ đạo.
A, Trịnh Phàm phất tay một cái, nói:
- Ừm, những gì ta nghĩ, ngươi đã nói cả rồi.
Trịnh Phàm cảm thấy, ở với đám người này một thời gian dài, da mặt hắn càng lúc càng dày.
- Con ta?
A Minh có chút khó hiểu nói.
Người khác đều có việc để làm, còn hắn?
Người mù Bắc như được nhắc nhở, liền nhìn sang A Minh:
- Nhiệm vụ của ngươi là quan trọng nhất.
- Quan trọng nhất là ngươi còn quên?
- Ta có mắt không tròng a.
A Minh: “…”
- Chúng ta cần tiền, cần rất nhiều tiền. Chi phí trang bị cùng duy trì ba trăm kỵ này, cần rất nhiều bạc.
- Ta cần làm gì?
Người mù Bắc hơi lúng túng, lại nghiêm túc nói:
- Đi nhặt xà phòng.
A Minh: “…”
…
“Ầm!”
“Đùng!”
Trịnh Phàm lần n +1 bị kiếm gỗ đập ngã.
- Chủ thượng, cần nghỉ ngơi một chút không a?
- Tiếp tục đi.
Thở hổn hển mấy hơi, Trịnh Phàm lần nữa bò lên, hai tay nắm chặt kiếm gỗ trong tay.
Lương Trình lại bình tĩnh cầm kiếm mà đứng, chờ Trịnh Phàm lần nữa tấn công.
Hai người luyện đã được ba ngày.
Nói cách khác, Trịnh Phàm đã bị đánh ba ngày.
Cảm giác này, thực