Quan chế Đại Yến quá hỗn loạn tràn lan, chức vụ giáo uy hư danh như này thực nhiều như chó chạy ngoài đường. Ở Yến quốc, đặc biệt là Bắc Phong cảnh này, thứ có giá trị chân chính là dưới tay ngươi có bao nhiêu binh, đây mới là thế giới quan mọi người công nhận.
Nếu giờ trên tay Trịnh Phàm có ba trăm tên kỵ binh thực sự, tên Thập trưởng này nhất định phải quỳ xuống hành lễ.
Có điều, Trịnh Phàm cũng không tới mức vì chuyện này mà tức giận, lại cười vui vẻ tới vỗ vai đối phương.
Tên Thập trưởng: “…”
Sắc mặt tên Thập trưởng có chút quái dị lui mấy bước, né ma chưởng của Trịnh Phàm, bởi hắn cảm thấy, hai tên nam nhân mà quá thân mật, thực khiến người ta có cảm giác lạ.
Tứ Nương chủ động đưa qua chút bạc vụn, Trịnh Phàm cũng hào khí, đem bạc vụn chia cho sĩ tốt thủ thành:
- Mời các huynh đệ uống chút rượu, mấy bữa nữa ta sẽ nhậm chức, còn mong các huynh đệ hỗ trợ.
- Yo, đa tạ đại nhân ban thưởng.
- Đại nhân hào khí!
Lần này, đám người cười càng thêm chân thành.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Tên Thập trưởng nắm thỏi bạc lớn nhất, tâm tình vô cùng tốt:
- Không biết, đột nhiên có báo động, ta cứ đề phòng thôi, hẳn không phải là Man tộc đánh tới a, dù sao Trấn Bắc quân mới từ sa mạc trở về.
- Vậy các huynh đệ phải khổ cực rồi, ta về trước đây.
- Mời, mời ngài, bữa nào các huynh đệ mời ngài uống rượu, mong ngài nể mặt tới.
- Dễ nói dễ nói.
Một hồi khách sáo, Trịnh Phàm cùng đám thủ hạ vào thành.
Sau khi vào thành, mới xem như triệt để an toàn.
Đám người lập tức một đường về thẳng, xe ngựa đã ở giữa sân, Phiền Lực cùng Hồng Ba Tử đứng cạnh xe ngựa.
- Hô, cuối cùng cũng coi như mời được lão sư của ta về.
Trịnh Phàm đùa một câu.
- Chúc mừng chủ thượng mời được lão sư.
Lời này nghe thực lạ, nhưng Trịnh Phàm cũng không đặc biệt để ý, trực tiếp nói với Hồng Ba Tử:
- Mời lão sư của ta ra.
- Tuân mệnh.
Người khác xuyên không, không phải là gặp trưởng bối trong nhẫn, hoặc rơi xuống núi gặp đại nhân vật, còn hắn thì hay rồi, còn phải tự đi bắt lão sư.
Có điều, tự làm mới có cảm giác thành tựu.
Hồng Ba Tử nghe lời tới vén rèm xe, chui vào, chốc lát lại lui ra, lộ vẻ lo lắng.
- Sao vậy?
Trịnh Phàm hỏi.
- Có… có… có vẻ như… bị xóc chết rồi.
- Chết rồi?
Trịnh Phàm có chút muốn đưa tay bứt tóc, đây là động tác mà hắn hai cùng khi vẽ truyện.
Bận rộn cả ngày trời, vừa mai phục, vừa chạy marathon, kết quả cứu người trở về, nhưng lại bị xóc chết?
Trò đùa?
- Ta xem một chút.
Người mù Bắc bước lên, lên xe ngựa.
Trịnh Phàm cũng lên theo, những người khác chỉ có thể đứng bên nhìn.
Trong xe ngựa, người mù Bắc đặt tay lên cổ tay Đinh Hào, nhắm hai mắt, lộ vẻ nghiêm túc.
- Mạch tượng thế nào?
Trịnh Phàm hỏi.
Người mù Bắc thở dài, biểu tình càng thêm nghiêm nghị.
- Đến cùng thế nào?
- Chủ thượng.
- Hả?
- Ta là bác sĩ tâm lý.
Trịnh Phàm: “…”
Người mù Bắc lắc đầu một cái:
- Đoán chừng không phải chuyện tốt, mạch đập cùng hô hấp đều đã đoạn.
- Người này chết rồi sao?
- Đúng thế.
Trịnh Phàm có chút dở khóc dở cười, thở dài một hơi:
- Được rồi, đem hắn chôn đi.
- Chôn thì lãng phí quá, không phải hậu viện mới trồng hoa sao, cắt nát ủ men làm phân, đám người trước kia cũng không có đãi ngộ này.
Trịnh Phàm hơi sửng sốt.
Bình thường vẫn vì bản thân không đủ biến thành mà có chút cảm giác không hợp với đám thủ hạ này.
Nhưng nếu người mù đã đề nghị, Trịnh Phàm cũng chỉ có thể kiềm chế cảm giác khó chịu trong lòng, gật đầu nói:
- Được, cứ làm thế đi.
Vừa dứt lời, hai mắt Đinh Hào liền mở trừng ra.
- A… tên này tỉnh? Không chết?
Trịnh Phàm đưa tay chỉ Đinh Hào, cả kinh.
Người mù Bắc có vẻ không chút bất ngờ, nhanh chóng nịnh.
- Không hổ là lão sư của chủ thượng, dính chút khí vận của chủ thượng, quả là cát nhân tự có thiên tướng.
Trịnh Phàm cảm thấy sai sai ở đâu đó, nhưng người mù Bắc đã tiếp tục nói:
- Chủ thượng, dù sao cũng bái làm