- Trấn Bắc Hầu phủ các ngươi hành sự, đúng là uy phong thật to!
- Ầm!
Chiêu Thảo sứ đại nhân vỗ bàn trà trước mặt.
Sau đó, Trịnh Phàm nhìn thấy khóe miệng Chiêu Thảo sứ đại nhân bắt đầu co giật, bởi vì hắn rất mập, trên mặt sinh ra gợn sóng.
Dường như đại nhân vật đều thích vỗ bàn, cần gì chứ?
Nếu các nhị thế tổ đều biết tin tức, như vậy, các quan trên có con đường tin tức rộng khắp Hổ Đầu thành không thể không biết.
Sở dĩ, Trịnh Phàm vừa trang bức với những nhị thế tổ kia xong, lập tức bị người ta gọi đến phòng Chiêu Thảo sứ đại nhân.
Vị Chiêu Thảo sứ đại nhân này mập là mập, nhưng quan uy vẫn rất mạnh, nhưng mà Trịnh Phàm lúc này không sợ chút nào.
Chuyện này, không biết là người mù, người què hay cương thi và quỷ hút máu chết tiệt làm ra.
Nhưng, chuyện đã làm rồi, hắn vẫn phải thừa nhận và chịu đựng.
Trước mắt, duy nhất có thể làm, cũng chỉ có thể làm chính là gắng gượng vượt qua, tiếp tục trang bức giả vờ.
Đang lúc này, công văn của Chiêu Thảo sứ đại nhân đi vào, đứng ở phía dưới thông bẩm:
- A Lang, Tô Huyện lệnh đến, đang chờ ở bên ngoài.
Chiêu Thảo sứ đại nhân phất tay, rất không khách khí nói:
- Ngươi đi hỏi hắn một chút, chuyện này, hắn có dự định hỏi tới hay không, nước đục này, có dám thật lội xuống hay không!
- Vâng, A Lang.
Công văn rời đi, một lúc sau, công văn lại vào bẩm báo:
- A Lang, Tô Huyện lệnh nói thân thể hắn bỗng nhiên khó chịu, phải về nhà nghỉ ngơi, chuyện trong phủ nha hôm nay, liền làm phiền A Lang bận tâm rồi.
- A.
Chiêu Thảo sứ phất tay một cái, công văn rời đi.
Vị lão Huyện lệnh kia, kỳ thực là kẻ quan liêu chân chính, không cầu có công chỉ cần vượt qua, chỉ muốn lăn lộn thêm hai năm sẽ về hưu.
Ban đầu, Hổ Đầu thành này là sân nhà của hắn, Chiêu Thảo sứ trên danh nghĩa có khu trực thuộc không nhỏ, nhưng không có thành viên nòng cốt của mình, kết quả vẫn có thể mạnh mẽ nắm giữ Hổ Đầu thành trong tay mình.
Lúc này, ánh mắt Chiêu Thảo sứ lại nhìn lên người Trịnh Phàm, trầm giọng nói:
- Mai gia ổ, bọn họ phạm vào chuyện gì?
- Phạm vào chỗ không đúng.
- Làm càn, nơi này là Hổ Đầu thành, nơi này là phủ nha của bản quan, ngươi còn dám qua loa lấy lệ trước mặt bản quan, thật sự cho rằng bản quan không dám trị tội ngươi hay sao?
Trịnh Phàm trầm mặc một hồi, đầu óc đang hoạt động nhanh chóng.
Kỳ thực cũng không cần suy nghĩ, bởi vì trừ bỏ tiếp tục chịu đựng ra, bày ra bộ dạng chuyện của Trấn Bắc quân, ngươi là người ngoài không có tư cách hỏi tới, hắn không có lựa chọn nào khác.
Bởi vì, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!
Kỳ thực, vấn đề bế tắc ở chỗ, Tứ Nương tối hôm qua gặp Ma Hoàn ngăn cản, cho nên nàng không thể đọc phong thư đầu tiên do người mù Bắc lưu lại.
- Không thể trả lời!
- Được, được, được, được!
Chiêu Thảo sứ nhân tức giận hơn nữa, hắn lập tức mang kiếm xông tới, thân thể cao lớn đi về phía Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm bối rối, tuy rằng Chiêu Thảo sứ đại nhân mập mạp này có vẻ “mập giả tạo”, nhưng hắn thật không dám khinh thường, Đổng Trác cũng là một tên mập đấy!
Khí huyết bắt đầu lưu chuyển, tuy rằng hiện tại không thể phát sáng, nhưng cũng có thể tăng lên năng lực phản ứng của bản thân, chỉ tiếc, binh khí của hắn đã bị thủ vệ phủ nhân tịch thu khi đi vào nơi này.
Đang lúc này, bỗng nhiên Trịnh Phàm cảm thấy ngực mình mát lạnh.
Hí...
Cảm giác mát lạnh này làm thân thể Trịnh Phàm cứng ngắc.
Mà Chiêu Thảo sứ đại nhân đã đi tới trước mặt Trịnh Phàm, sau một khắc, hắn bỗng nhiên ném kiếm trong tay xuống đất, hai tay duỗi ra vỗ vai Trịnh Phàm, cảm khái nói:
- Trong nhà, vẫn khỏe chứ?
A...
Đây là ý gì?
Đột nhiên, dường như thái độ của Chiêu Thảo sứ đại nhân thay đổi làm cảm giác lạnh lẽo trên ngực Trịnh Phàm biến mất.
Vị Chiêu Thảo sứ đại nhân này cũng không rõ ràng, hắn vừa tiểu một bãi trước quỷ môn quan.
Đầu óc Trịnh Phàm hoạt động thật nhanh.
Yết hầu Trịnh Phàm co giật một lúc, mở miệng nói:
- Tiểu thư, tất cả đều tốt.
Một câu nói này, thân thể Chiêu Thảo sứ đại run lên.
Ánh mắt bé nhỏ của hắn lóe sáng.
- Ai, khổ tiểu thư, khổ tiểu thư a, đại nhân đi tới kinh thành, trên dưới Hầu phủ đều phải dựa vào một mình tiểu thư chèo chống, ai...
Chiêu Thảo sứ đại nhân bắt đầu đánh bài tình cảm.
Bình thường khi thủ trưởng phát tiết tâm tình, làm thuộc hạ, ngươi cần phải phối hợp.
Cho nên thường thường sẽ xuất hiện, mẹ lãnh đạo chết rồi, thuộc hạ sẽ khóc còn thảm thiết hơn cả lãnh đạo.