- Tốt, muốn ta đáp ứng cũng được, nhưng ta có một điều kiện.
- Ngươi nói.
- Ngươi mới vừa nói, ngươi còn có một chủ thượng?
- Đúng.
- Ta không biết chủ thượng của ngươi là người phương nào, nếu như muốn hợp tác, ta chỉ nhận ngươi, ta cũng chỉ hợp tác với ngươi, ngươi có thể lựa chọn thoát ly chủ thượng của ngươi, thậm chí, ta có thể giúp ngươi, giải quyết đi chủ thượng của ngươi.
- Tam nhi.
Người mù Bắc hô.
- Có.
- Giết hắn đi.
- Được.
Winter: “…”
- Được, ta đồng ý lùi một bước!
Winter vội vàng hô.
Người mù Bắc gật gù, giơ tay ra hiệu hắn tiếp tục.
- Ta muốn ngươi dạy ta đàn dương cầm, ta không muốn học nhị hồ của ngươi!
- Tam nhi.
- Có.
- Giết đi.
- Được.
- Không không không, ta muốn điều kiện!
- Ha ha ha...
Người mù Bắc nở nụ cười, phất tay ra hiệu Tiết Tam thả Winter ra.
Winter uốn éo cổ của mình, nói:
- Ngươi, làm cho ta cảm thấy rất thú vị, rất hấp dẫn ta.
Tiết Tam nghe vậy, ngay lập tức nhìn hướng phía người mù Bắc, hỏi:
- Có giết hay không?
Người mù Bắc tắc chủ động đi tới, đối mặt Winter:
- Người phương đông chúng ta khá là hàm súc, không thích rõ ràng như thế.
- Ta đồng ý đánh cược một lần trên người của ngươi, dù cho trên danh nghĩa, là ta và chủ thượng ngươi hợp tác, nhưng cho nên ta đồng ý đầu tư vào các ngươi, là bởi vì ta nhìn trúng ngươi. Bởi vì đàn dương cầm, bởi vì Elise, bởi vì mọi người đều truy cầu phương thức sống, Bởi vì, hai bên thân cận với nhau.
- Ta có nên quỳ một chân xuống biểu thị cảm ơn hay không?
Người mù Bắc hỏi.
- Nếu như ngươi còn nguyện ý xin thề cống hiến cho ta, như vậy không thể tốt hơn rồi.
Tiết Tam ngạc nhiên nhìn về phía Winter, nói:
- Cách nói chuyện của người phương tây các ngươi đều nói trắng ra như vậy sao?
- Chiến mã, quân giới, tiền lương, ta cũng có thể dùng con đường của ta trợ giúp ngươi chiếm được, nhưng ta vẫn nghĩ hỏi ngươi một câu cuối cùng, thân phận của ta, thực sự rất lúng túng, nhưng nếu như ngươi đồng ý tuỳ tùng ta, chờ chúng ta trở lại phương tây, chúng ta có cơ hội đi lấy tất cả những thứ vốn không thuộc về con riêng như ta!
- Xin lỗi, sau khi quen thuộc nhị hồ, liền không lưu luyến đàn dương cầm.
- Được, ngươi không đồng ý cũng không đáng kể, ta nghĩ, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu đàm phán cụ thể, mặt khác, ta muốn cố vấn một hồi, ta là người đầu tư, ở chỗ của các ngươi gọi là gì?
- Kim chủ? Hoặc là cổ đông?
Người mù Bắc suy nghĩ một hồi, nói:
- Chỗ của chúng ta thích gọi là... Dê béo.
Đàm phán, bắt đầu rồi.
Dính đến gom góp vật tư, vận tải và bảo mật, thậm chí còn bao quát quy hoạch tương lai, dù cho đàm phán song phương đều là người thông minh, nhưng nhất định sẽ không quá ngắn.
Trong phòng, mọi người đang cân não với nhau.
Ngoài phòng, Tiết Tam tựa vào người Husky, vểnh chân, lắc đùi.
Husky cũng không lại biểu hiện ra tính chất công kích, nó chỉ than thở.
- Nghĩ thông một chút, huynh đệ, nhân sinh... Nha không, cẩu sinh, cần phải trải nghiệm đồ vật khác biệt mới không sống uổng cuộc đời này.
Lúc này, Mạch Mộc Đề thu được đến mệnh lệnh đưa tới trà bánh đi ra khỏi phòng, cúi đầu, cất bước rời đi thật nhanh.
Hắn không rõ ràng tại sao nơi này bỗng nhiên xuất hiện thêm hai người, nhưng nhìn thái độ của chủ nhân với bọn họ, Mạch Mộc Đề rất lý trí không có hỏi nhiều.
Husky duỗi móng vuốt ra chỉ chỉ bóng lưng Mạch Mộc Đề đang rời đi, nói:
- Ta bắt hắn lại, ngươi cũng trải nghiệm nhân sinh khác biệt cho ta xem?
Tiết Tam ngượng ngùng nở nụ cười, nói:
- Việc này không được, không được.
-