- Như vậy đi, Tứ Nương, chờ ngày xuất phát, ngươi dịch dung đi theo ta, chờ lên đường, chúng ta lại tùy cơ ứng biến. Ngươi hai ngày nay cứ sắp xếp trong nhà một hồi.
- Tốt, chủ thượng, như vậy... Hiện tại, chủ thượng, có phải khổ cực giúp đỡ nô gia quen tay may vá, ta làm ngượng tay, chơi kim châm sẽ không lưu loát.
Trịnh Phàm sửng sốt một chút, nói:
- Chơi... Châm?
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Phàm rời khỏi phòng, hắn chậm rãi xoay người đón ánh nắng ban mai, sau đó toàn thân bắt đầu tỏa sáng.
Sau khi luyện võ kết thúc, Trịnh Phàm đi ăn bữa sáng.
Ngày mai, đội ngũ vận chuyển sinh thần cương sẽ xuất phát, dựa theo Hứa Văn Tổ sắp xếp, chính mình phải đi gặp đội ngũ áp giải vào ngày mai.
Đội ngũ áp giải có hơn năm trăm người, Trịnh Phàm tự nhiên không thể đi gặp từng người được.
Nhưng vẫn dựa theo quy củ bảo người đi đưa thiệp mời cho năm Bách Phu trưởng tới tửu lâu uống một bữa rượu.
Không vội vã ăn bữa sáng, lúc Trịnh Phàm chuẩn bị dẫn ngựa ra cửa, nhìn thấy một nam tử xa lạ đang quỳ gối ngoài cửa.
- Đinh Hào?
- Chính là thuộc hạ.
Đinh Hào ngẩng đầu lên, nhìn Trịnh Phàm, hắn vốn có lông mày rậm, hiện tại đã thưa đi không ít.
Giống như Chu Thời Mậu hôm qua đã biến thành Trần Bội Tư sáng nay.
- Tay nghề của Tứ Nương, quả thật không tệ.
- Vâng, thủ đoạn của Phong cô nương đúng là xảo đoạt thiên công.
Đinh Hào nói tới điểm này, không chỉ là bộ phận thuật dịch dung, còn có Tứ Nương trị liệu cho hắn.
Sau khi hôn mê lại thêm nghỉ ngơi một ngày, Đinh Hào tỉnh lại, thử nghiệm vận khí, trên người tỏa ra hào quang màu xám.
Đối với phế nhân một ngày trước còn ăn no chờ chết, loại biến hóa này, quả thực là lột xác hoàn toàn mới!
Hơn nữa, Đinh Hào mơ hồ có loại cảm giác, trải qua lần lên voi xuống chó này, hắn đã có một ít dấu hiệu đột phá.
Lúc này, Trịnh Phàm nhìn thấy túi vải chứa đồ vật bên người Đinh Hào, đưa tay chỉ, hỏi:
- Đây là cái gì?
- Đây là trường thương.
- Hừm, ngươi trước đây dùng trường thương?
- Không phải, trước đây thuộc hạ dùng đao, là Phong cô nương nói, trường thương càng xứng với thuộc hạ, thuộc hạ cảm thấy Phong cô nương nói không có sai, vừa vặn thuộc hạ cũng biết dùng trường thương, cho nên nghe theo Phong cô nương.
Trường thương phối Đinh Hào, Trịnh Phàm rõ ràng, Đây là Tứ Nương thiết lập một Lâm Xung ở thế giới này.
Cộng thêm binh khí trong nhà không ít, luyện một hồi là có thể rèn ra cái mới, ai kêu trong nhà có A Minh thích mang binh khí từ ngoài về.
- Chủ thượng, đây là Phong cô nương chuẩn bị giáp trụ cho ngài.
Đinh Hào đứng dậy, hắn ôm lấy một cái giáp trụ đi tới.
- Không phải bộ giáp trụ ta lĩnh từ nha môn.
- Đúng là không phải, là Phong cô nương đặc biệt rèn đúc vì chủ thượng.
Nếu là Tứ Nương chuẩn bị, Trịnh Phàm cũng không nhiều lời, được sự giúp đỡ của Đinh Hào, hắn mặc giáp trụ vào người.
Mặc vào xong, Trịnh Phàm ngạc nhiên hỏi:
- Giáp trụ này có gì đặc thù sao?
Dựa theo phương thức của người phương tây, dường như ưa thích khắc trận pháp trên giáp trụ, cũng không biết Tứ Nương có làm vậy hay không.
- Ồ, đây là cái gì, tro sao?
Trịnh Phàm nhìn dấu ấn màu xám trong tay mình, là hắn vừa mới cọ qua giáp trụ lưu lại.
- Chủ thượng, Phong cô nương nói, đây là quang phấn.
- Quang phấn?
- Đúng, Phong cô nương nguyên văn, nguyên văn là...
- Nguyên văn là cái gì?
- Phong cô nương nói, có phấn này, liền có thể làm cho chủ thượng tỏa sáng nhất toàn trường.
Trịnh Phàm: “…”
“Tùng tùng tùng...”
Trịnh Phàm đưa tay gõ gõ giáp trụ trên người, nói:
- Ý của ngươi là, thứ trên giáp trụ này, có thể gia tăng độ sáng?
- Vâng, chủ thượng. Bởi vì chủ nhân ngài là thủ lĩnh đội áp vận, giống như tướng lĩnh dẫn binh, cần kinh sợ và thống hợp quân tốt thủ hạ của chính mình.
- Phương thức dẫn binh có ba, một là dụ dỗ, hai