Trần chủ bộ kêu rên, lời thoại thực sự quen thuộc, vào lúc này, lại còn có thể mở miệng uy hiếp, nghĩ tới ở cái Hổ Đầu thành này, hắn còn chưa từng chịu đãi ngộ như vậy.
Trịnh Phàm không thèm phản ứng lại Trần chủ bộ, đi tới trước mặt người phụ nữ kia, cúi người:
- Đã có chuyện gì xảy ra?
- Hắn.. Hắn nói muốn trị tội vong phu của ta, để ta tới đây gặp hắn, nếu không, cả nhà ta đều sẽ bị liên lụy…
Đinh Hào đang đè ép Trần chủ bộ lập tức tức giận nện một quyền.
“Ầm!”
- Vương Lập giải phạm thất bại, nhưng hắn đã chết trận, có tội gì?
Hiển nhiên Đinh Hào cũng rõ vòng luẩn quẩn của quan trường Yến quốc, nghe tiểu Thúy giải thích lập tức liền hiểu, Trần chủ bộ này muốn bắt nạt quả phụ người ta.
Điều quan trọng nhất, nguyên nhân chính dẫn tới việc này, là Đinh Hào hắn.
Quả phụ xinh đẹp.
Trịnh Phàm đột nhiên thấy mấy chữ này xuất hiện trong đầu, thực sự không thích hợp, không hợp với đạo đức.
Nhưng không biết làm sao, nữ nhân này khiến hắn cảm thấy… cảm thấy có chút kỳ quái, có chút, đặc biệt là trước ngực, có chút quá mức…
Trịnh Phàm từ cao nhìn xuống, thông qua quần áo đã bị kéo nát nhìn xuống dưới cổ.
A!
Hắn nhìn thấy hai sợi dây đai.
Mặc áo ngực?
Còn món đồ này ở đâu ra, cũng không cần nhiều lời.
Không có gì bất ngờ, thì nữ nhân này là người thứ hai được mặc thứ này.
Người thứ nhất, đương nhiên là Tứ Nương.
Nhưng…
Mẹ nó, thế mà người mù còn nói không động tới? Nói là thuần khiết? Nói thủ thân như ngọc?
Nếu đặt ở đời sau, nam nhân mà cùng nữ nhân đi mua nội y, quan hệ thế nào, khỏi nói cũng rõ?
Chuyện này, không có gì cần phải nói thêm.
Nữ nhân của người mù, kém chút bị tên Trần hạ lại này sỉ nhục.
Theo phong cách của đám Ma vương này, Trịnh Phàm cảm thấy, không có gì cần nói thêm nữa.
Một khi hắn xử lý không đủ cấp tiến, không đủ quyết tuyệt, không đủ huyết tinh.
Đám Ma vương này nhất định sẽ thất vọng và có ý kiến với hắn, người khác cũng thôi, nhưng nếu người mù có ý kiến, bị lão âm nhân kia nhìn chằm chằm, thực sự nghĩ thôi cũng rợn cả người.
Cho nên, Trần chủ bộ này, nhất định phải chết!
Năm tên Bách Phu trưởng đứng ngoài cửa cũng nghe được tiểu Thúy tự thuật, sắc mặt đều trở nên không dễ coi.
Vương Lập là tuần thành giáo úy, vì xuất thân bình dân, nên mấy người vốn cũng không giao thiệp.
Nhưng mọi người đều là người mặc giáp trụ, cùng là quân lữ Hổ Đầu thành, dù xuất thân khác biệt, nhưng đều có tình đồng chí.
Là quân nhân, đồng đội vừa chết trận, cô nhi quả phụ liền bị người ức hiếp, sao có thể không cảm thông?
Nhưng nếu là trước kia, gặp việc này, bọn hắn cũng chỉ phẫn nộ một chút.
Dù sao đối phương cũng là người có thân phận, Trần gia ở Hổ Đầu thành cũng không phải là gia tộc nhỏ không đáng kể, hơn nữa vẫn luôn lấy tiếng phụ thuộc Bắc Phong Lưu thị, vị Trần chủ bộ này, còn rất được Lưu chủ bộ thực sự tin tưởng.
Nhưng lần này, có Trịnh Phàm ở đây, bọn hắn đương nhiên có trụ cột chỗ dựa.
Muốn nịnh, sợ nhất là không có gì để nịnh.
- Chủ nhân?
Đinh Hào hỏi Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm khẽ nhếch miệng, trực tiếp nói:
- Đừng để hắn thoải mái, thế thì lợi hắn quá.
Chỉ là, Đinh Hào chưa kịp động thủ, một đám người cầm binh đao đã lao vào phá cửa tiểu lâu.
Trần gia ở ngay đối diện cái tửu lâu này, đây cũng là nguyên nhân Trần chủ bộ để tiểu Thúy tới đây gặp, gần nhà a.
Cũng bởi vậy, ở đây vừa có chuyện, người Trần gia đã lập tức đuổi tới.
Mấy chục người cầm binh khí trong tay, đám người này đều là tư binh Trần gia, ngày thường phụ trách thủ hộ cửa hàng, buôn bán, lúc cần đánh lập tức có thể vũ trang.
Đây chính là cảnh tượng thường thấy ở Yến quốc, môn phiệt lớn môn phiệt bé, không chỉ nắm quyền trên chính trị, mà nắm cả lãnh địa, tư hộ cùng với cả… tư binh.
Trước đó, lúc Yến quốc còn trong cảnh chiến tranh liên miên, đây là ưu thế.
Một mặt phía bắc là Man tộc, các môn phiệt cũng không muốn để Man tộc xâm lấn, sau đó phải đi hoang mạc chăn dê.
Phía nam Càn quốc Tấn quốc cùng với cả Sở quốc, đều là sĩ phu cầm quyền, không phải thức bọn hắn thích, quý tộc chế của Sở quốc, cũng không phải thứ bọn hắn cần.
Cho nên, vì chống đỡ ngoại địch, bảo hộ quyền lợi của bản thân, các môn phiệt đều xuất tư binh đánh trận, đám tư binh này đều đạt tới trình độ dự bị tinh nhuệ, hơn nữa còn không cần triều đình bỏ tiền ra nuôi.
Nhưng từ khi Man tộc tây chinh thất bại, quốc nội Càn quốc Tấn quốc có nội chiến, quân chủ Yến quốc muốn mở rộng, các môn phiệt lại không muốn hỗ trợ, đất đánh được phần lớn đều thuộc về Hoàng thất, nếu thực sự giúp quân chủ Yến quốc đánh phỉ, người ta lại chơi tá ma giết lừa thì sao?
Điều này cũng là nguyên nhân mà dù mấy chục năm nay Yến quốc chiếm cứ thế chủ động, nhưng lại không thể thống nhất phát động chiến tranh.
Trịnh Phàm ra ngoài xem tình huống, tư binh Trần gia đang điên cuồng hô hét, khách trong tửu lâu lập tức chạy tránh họa, dù là đám lão bản, tiểu nhị cũng không dám tập hợp lại.
Bình bình bát bát đổ vỡ thì thôi, nhưng nếu chẳng may bị chém chúng, lúc đó bình ban còn nguyên cũng chỉ có thể đem chôn cùng.
Đinh Hào cầm Trần chủ bộ lên như cầm chó chết, theo Trịnh Phàm đi ra.
- Cứu ta, cứu ta, cứu ta!!!
Trần chủ bộ bắt đầu kêu gào.
Đám tư binh Trần gia bắt đầu xông lên cầu thang.
Năm tên Bách Phu trưởng lập tức rút bội đao, chuẩn bị bảo vệ Trịnh Phàm, Đinh Hào đã ném Trần chủ bộ ném trên đất, đồng thời đưa chân đạp thẳng bắp chân trái đối phương.
“Rắc!”
- A a a!!
Trần chủ bộ phát ra một tiếng hét thảm.
Tiếng