- Ừm.
Hứa Văn Tổ đáp một tiếng, để thịt hươu trên tay xuống, lau miệng:
- Tối mai bản quan có thể thấy tiểu thư sao?
Hắn đang hỏi Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm lắc đầu:
- Xin thứ cho ti chức mạo phạm, ngày mai khi tới hầu phủ, ti chức sẽ xin gặp tiểu thư, nếu ngày mai tiểu thư bận, có thể…
- Hừm, không sao, đại thọ của phu nhân, tiểu thư nhất định sẽ có nhiều chuyện cần giải quyết, bản quan không vội, không vội.
Hứa Văn Tổ nhìn thoáng.
Trịnh Phàm gật gù:
- Đại nhân nhẫn nại thêm một ngày, mai tới Hầu phủ, sẽ không cần phải chịu khổ ở đây nữa.
- Ha ha, bản quan ở đây cũng được, ban ngày có thể trò truyện với súc sinh này, cũng không cô quanh. Ai, đợi tới Hầu phủ, bản quan muốn uống một chén với Trịnh Thành Công cha ngươi.
- Phụ thân ta nhất định sẽ vô cùng thích thú.
- Đương nhiên, ha ha…
Nói thêm vài lời không đau không ngứa, Trịnh Phàm liền xuống xe ngựa, vừa ngẩng đầu nhìn trăng sáng, vừa lấy xoa xoa túi rượu trên eo.
Trong túi là rượu vang, Tứ Nương đã hạ đọc, độc dược là do Tiết Tam đã chuẩn bị, bình thường đều dùng để tra vào chủy thủ.
Rượu này, vẫn không đưa ra.
Tối hôm qua, Hứa Văn Tổ ăn gà quay, nóng hổi.
Đêm nay, hắn lại ăn thịt hươu nướng, là thịt dã thú mà nay đồn kỵ đã săn được.
Điều này chứng tỏ, trong chi đội ngũ này, trừ hắn ra, còn có người trông nom Hứa Văn Tổ, mà người có thể được phân thịt hươu, thân phận tuyệt không thấp.
Là một trong năm người Vương Đoan, hay là… còn người nào khác?
Trịnh Phàm đưa tay gõ gõ trấn, chiều mai sẽ tới Hầu phủ, lời bịa đặt cùng thân phận giả tạo của hắn sẽ khó mà duy trì được.
- Nếu muốn giết người, thì cứ giết thôi.
Thanh âm nam tử lôi thôi vang lên.
Trịnh Phàm giật cả mình, trên người lập tức lóe hắc quang, nhưng nam tử lôi thôi chỉ dùng một tay đè vai Trịnh Phàm, hắc quang trên người hắn lập tức bị ép xuống.
Rất bất đắc dĩ, rõ ràng hắn mới nhập phẩm, theo lẽ thường phải có mấy tên không ra gì, hoặc nửa bước nhập phẩm chạy tới trước mặt hắn giương oai, hoặc đùa giỡn Tứ Nương, hoặc trào phúng bản thân hắn, sau đó bị hắn đè đánh, đồng thời người xung quanh sẽ không ngừng thán phục.
Suy nghĩ rất đẹp, nhưng hiện thực lại cứ tàn nhẫn như vậy.
Nam tử lôi thôi trước mắt này, lại coi hắn như một cái bánh trôi, tùy ý xoa nắn.
Có điều, nghĩ tới Ma Hoàn cùng Tứ Nương đều không thể làm gì trước mặt nam tử lôi thôi này, Trịnh Phàm cũng cảm thấy cân bằng hơn không ít.
Có lẽ, bởi thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, hoặc, ăn cùng vài bữa, hai bên đã có chút hiểu ngầm.
Trịnh Phàm lắc đầu:
- Không tiện.
Không phải không muốn giết, mà nếu như không nắm chắc mà lại mạo muội xuất thủ, rất có thể sẽ để lại hậu quả khó lường.
- Ha ha.
Nam tử lôi thôi cười cười, không nói.
Trịnh Phàm thấy đồ trên vai đối phương, có chút ngạc nhiên:
- Chuẩn bị đi sao?
Nam tử lôi thôi gật đầu:
- Đúng vậy.
- Ta tiễn ngươi?
- Được.
Trịnh Phàm: “…”
Ta chỉ khách khí thôi a.
Trịnh Phàm cùng nam tử lôi thôi rời doanh trại, bởi có Trịnh Phàm dẫn đường, cho nên quân tốt tuần tra đều không ngăn cản.
Rời doanh trại, tới trên một sườn núi, nam tử lôi thôi dừng bước.
Trịnh Phàm cũng thầm thở nhẹ một hơi, hắn còn lo đối phương sẽ bắt cóc hắn.
Nam tử lôi thôi ngồi bệt trên đất, mở bọc ra, bên trong có chén rượu, đồ ăn, cùng mấy ngọn nến.
Trịnh Phàm thấy thế, cũng ngồi xuống theo.
Nam tử lôi thôi thắp ba cây nến, nói:
- Người Man khi tế tự, cần thắp ba cây nến. Một cây kính Man thần, một cây kính đồ đằng, một cây kính cát vàng.
Nói xong, nam tử lôi thôi nắm một nắm cát vàng, rót xuống bên cạnh ngọn nén.
Tế tự? Tế tự ai?
Đồ ăn đã bày ra,