Ma Ngân

Bí Ẩn


trước sau



Dựa theo đạo lý mà nói, đại nhân vật giống như Lạc Tuyết Ninh, đối với loại dân đen như Tiêu Hoằng thì chính là một thứ cực kỳ mới mẻ, cũng không có gì liên quan gì với nhau cả, nhưng mà hắn lại có cảm giác quen thuộc này, khiến cho Tiêu Hoằng cảm thấy có chút khác biệt.

- Ba ngày sau, Thị trưởng sẽ tự mình tuyên bố, người đạt được quyền chiêu đãi Lạc Tuyết Ninh, các gia tộc được dự tuyển là Thiếu Giang, Hồng Bác, Khoa Long.

MC tiếp tục dùng giọng điệu phi thường nghiêm túc mà nói.

Nghe nói như thế, Tiêu Hoằng vốn chỉ mang ánh mắt có một chút khác thường, đột nhiên hiện lên một chút cảnh giác!

Ẩn ẩn bên trong, hắn dường như nghĩ tới cái gì đó, đúng vậy, là lời nói của người bịt mặt khi trước, tận khả năng tiêu diệt cao thủ ba thế lực lớn của Thái Ngô Thành, chẳng lẽ là có liên quan đến quyền được chiêu đãi này hay sao?

Tiêu Hoằng biết, đến lúc đó bên cạnh Lạc Tuyết Ninh tuy có hộ vệ, nhưng lực lượng phòng hộ chủ yếu, ngoài Mặc Huyền ra, thì chính là những cao thủ của thế lực đoạt được quyền chiêu đãi.

- Chẳng lẽ, mục đích của đám người bịt mặt là ở chỗ này hay sao?

Tiêu Hoằng nhẹ giọng lẩm bẩm, tuy nhiên, quay đầu lại nghĩ thử, Tiêu Hoằng không khỏi cười khổ, điều này dường như không có quan hệ quá lớn với chính mình, hiện giờ mình đã đạt được thứ mà mình muốn gì đó, cái gì mà ba thế lực lớn, cái gì mà Lạc Tuyết Ninh, dường như không có tí quan hệ gì với mình cả.

Chính mình ở trong này mà suy nghĩ thì có ích lợi gì? Vô duyên vô cớ mà lãng phí tinh lực mà thôi.

Nghĩ như vậy, Tiêu Hoằng liền phân phó Lý Nhạc, chuẩn bị mở cửa tiếp khách.

Có thể nói, từ sau khi Tiêu Hoằng trở về, sinh ý của Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ lại một lần nữa bắt đầu trở nên nóng nảy, nhất là cầu vượt nối với cửa đối diện, đã thay đổi hình dạng kiến trúc gần nơi này, tăng lên rất nhiều người tụ tập nơi đây.

Mà đang trong công tác, trong đầu Tiêu Hoằng đang suy nghĩ, tu luyện kiểu gì sau khi đạt tới cấp bậc Ngự Giả, trải qua thời gian dài thăm dò, Tiêu Hoằng có thể phát hiện ra, một khi đạt tới cấp bậc Ngự Giả, Nhị Đại Ngự Hương Ma Văn, thậm chí là Khí Tức Tu Luyện Pháp, cũng đã không thể đạt tới hiệu quả mà Tiêu Hoằng kỳ vọng.

Trọng yếu hơn một chút là, Ngự Đồ cấp có 100 cỗ Ngự lực thì có thể tăng lên cấp một, nhưng khi đạt tới cấp Ngự Giả thì yêu cầu chính là 500 cỗ, Ngự Sư cấp là 1000 cỗ, hiển nhiên trình độ khó khăn khi thăng cấp có thể nghĩ mà biết được, trước mắt còn phải tìm kiếm ra phương pháp huấn luyện khác thì mới được.

Việc cấp bách chính là tìm kiếm đến công pháp khác, tốt hơn so với Khí Tức Tu Luyện Pháp, sau đó ở có chút cải tiến, nhưng mà hắn có thể đi đâu mà tìm bây giờ? Hơn nữa cải tiến thì chắc chắn sẽ cần đến tài liệu, tài liệu cũng có nghĩa là phải bỏ ra một đống tiền lớn a.

Hiện tại sinh ý của Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ cũng không tồi, nhưng dù là vậy, Tiêu Hoằng cũng lại một lần nữa cảm giác được, dường như lại lần nữa không đủ tiền để dùng.

Vấn đề này, Tiêu Hoằng đã suy nghĩ suốt một buổi sáng, khi tới giữa trưa, ngay khi Tiêu Hoằng tiếp đãi một nữ khách hàng, chuẩn bị nghỉ trưa, kết quả liền nhìn thấy Mộ Khê Nhi mang theo kính mát và mũ lưỡi trai, phong trần mệt mỏi đến đây, hiển nhiên tiểu linh thú chính là thứ mà nàng nằm mơ cũng muốn thu được.

Đã có vài lần tiếp xúc, hiển nhiên giữa Mộ Khê Nhi và Tiêu Hoằng đã cơ bản xem như vượt qua thời kỳ xa lạ rồi, thấy ở sảnh trước đã không có người ngoài nữa, Mộ Khê Nhi liền tháo ra kính mát, đi vào bên cạnh Tiêu Hoằng, tựa như một cô bé, hơi có chút ngượng ngùng nói:

- Cái kia, tiểu linh thú ở đâu vậy?

Thấy ánh mắt ngại ngùng xen lẫn mong chờ của Mộ Khê Nhi, Tiêu Hoằng không kìm lòng được mà nhìn thêm vài lần, sau đó khẽ cười, nhẹ nhàng nói:

- Đi theo ta!

Sau khi Tiêu Hoằng mang theo Mộ Khê Nhi tới hậu viện, đúng lúc nhìn thấy tiểu Kỳ lang đang ngồi một mình trên bàn đá ở trong sân, trong tay ôm một trái cây mọng nước, ít nhiều có chút cô đơn, dù sao tất cả mọi người bận bịu, không ai có thể bận tâm tới nó cả.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng xuất hiện trước mặt, tiểu Kỳ lang đang ôm trái cây, nhanh chóng nhảy xuống bàn đá, trực tiếp nhảy lên trên vai Tiêu Hoằng, cái đầu thì liên tục cọ lên trên mặt Tiêu Hoằng.

- Đây là tiểu linh thú mà ta nói với ngươi, ta đã nhặt được ở Ám Dung Động Quật!

Tiêu Hoằng nói với Mộ Khê Nhi, sờ sờ đầu của tiểu Kỳ lang, sau đó nhấc nó lên, đặt trong tay Mộ Khê Nhi.

Hiển nhiên, đối với Mộ Khê Nhi trước mắt này, tiểu Kỳ lang cũng không có ác cảm nào, chớp chớp ánh mắt, chẳng những đang quan sát Mộ Khê Nhi trước mắt này, mà dường như còn rất hưởng thụ sự mềm mại và nhiệt độ trong lòng bàn tay của Mộ Khê Nhi.

- Oa, thật là đáng yêu a!

Nhìn thấy tiểu Kỳ lang béo phì trong lòng bàn tay, Mộ Khê Nhi cảm thán nói, tiếp theo liền nhẹ nhàng hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Kỳ lang.

Tiểu Kỳ lang tất nhiên có thể cảm nhận được sự hữu hảo của Mộ Khê Nhi, lập tức vươn chân trước, đưa trái cây đã bị nó cắn một ngụm tới trước miệng của Mộ Khê Nhi.

Đại minh tinh có vẻ được nuông chiều từ bé Mộ Khê Nhi này, lại cũng không có chút chán ghét nào, tiện tay bỏ trái cây này vào trong miệng, sau đó cắn hai miếng, nuốt xuống bụng, sau đó có nhẹ nhàng sờ sờ đầu tiểu Kỳ lang, hiển nhiên nếu so với Tiêu Hoằng, Mộ Khê Nhi còn có vẻ kiên nhẫn hơn rất nhiều, cũng phi thường ôn hòa, giống như một bà mẹ trẻ vậy.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủn, tiểu Kỳ lang đã dễ dàng quấn lấy Mộ Khê Nhi, cái đầu thì không ngừng cọ cọ trên mặt Mộ Khê Nhi, đồng thời thỉnh thoảng còn vươn đầu lưỡi, liếm liếm vành tai của Mộ Khê Nhi.

Đám người Lý Nhạc, Lâm Tử tự nhiên chú ý tới hành động của tiểu Kỳ lang, một số kẻ còn âm thầm nuốt nước miếng.

- Hiện tại ta tình nguyện biến thành tên tiểu quỷ đáng ghét kia.

Lý Nhạc thì thào tự nói, sắc mặt hâm mộ, thậm chí hắn còn nhìn thấy một cái móng vuốt nhỏ của tiểu Kỳ lang còn đặt lên trên bộ ngực của Mộ Khê Nhi, mà Mộ Khê Nhi lại một chút phản ứng cũng không có, vẫn còn đang rất vui vẻ.

- Ân?

Tuy nhiên, đúng lúc này, Mộ Khê Nhi bỗng nhiên chú ý tới, trên lưng tiểu Kỳ lang có một kim tuyến, cùng với bộ lông màu hồng nhạt.

- Tiêu Hoằng, con tiểu Kỳ lang này dường
như có chút đặc biệt.

Mộ Khê Nhi nhìn về phía Tiêu Hoằng, nhẹ nhàng hỏi, hiển nhiên đối với linh thú, Mộ Khê Nhi cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả.

- Nó là biến dị!

Tiêu Hoằng thản nhiên đáp lại, nét mặt cũng không có biến hóa gì quá lớn cả.

Mà Mộ Khê Nhi nghe nói như vậy, nét mặt đột nhiên đại biến, nàng tự nhiên biết được biến dị có ý nghĩa là gì, bình thường thì tiểu linh thú đã phi thường khó tìm được rồi, nhất là giống loại trước mắt này, sinh mệnh lực phi thường ngoan cường, hơn nữa còn đặc biệt thông minh, thì lại càng khó gặp hơn, nhưng điều khiến Mộ Khê Nhi không nghĩ tới chính là, nó lại là biến dị, đối với Hoán Văn sư mà nói, tuyệt đối có thể nói là trân bảo hiếm thấy.

Giá trị ít nhất cũng phải đạt tới 5,000 kim tệ, hơn nữa còn muốn mua mà không có.

Có thể nói, Mộ Khê Nhi tuyệt đối không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại đưa thứ quý báu này cho nàng, trong lúc nhất thời có chút bàng hoàng. Không cần ư? Nàng có chút luyến tiếc tiểu tử đáng yêu trước mắt này, nhưng mà nên làm thế nào đây.

Mà ý tưởng của Tiêu Hoằng thì lại rất đơn giản, đúng vậy, vào lúc ban đầu thì quả thật hắn cũng nghĩ về điều này, tiểu Kỳ lang rất đáng giá, nhưng sau khi quen thuộc, Tiêu Hoằng đã hoàn toàn coi nó trở thành một đứa bé, tìm cho nó một chủ nhân thích hợp, thì mới là trọng yếu nhất.

- Như thế nào? Bị dọa rồi ư?

Tiêu Hoằng nhìn Mộ Khê Nhi, nhẹ giọng nói:

- Không nên có gánh nặng trong lòng gì cả, chỉ cần ngươi có thể đối tốt với tiểu Kỳ lang, thì ân tình này coi như đã trả ta xong rồi.

Tiêu Hoằng nói rất thực lòng, Tiêu Hoằng cũng rất rõ ràng, tặng người ta thứ gì đó, mà lại làm cho người ta có gánh nặng trong lòng, vậy thì đã không đạt được hiệu quả ban đầu rồi.

- Ta sẽ!

Mộ Khê Nhi dùng sức gật đầu, nếu bỏ đi quầng sáng đại minh tinh kia, thì kỳ thật Mộ Khê Nhi chỉ là một tiểu nữ sinh đáng yêu mà thôi, cảm giác trong lòng đối với Tiêu Hoằng lại được tăng lên một cấp bậc.

- Tiểu tử kia, ngươi đồng ý để cho nàng làm chủ nhân của ngươi hay không?

Tiêu Hoằng đứng bên cạnh Mộ Khê Nhi, nhìn tiểu Kỳ lang, mở miệng hỏi.

Tiểu Kỳ lang nhìn Tiêu Hoằng, lại nhìn Mộ Khê Nhi, cuối cùng hưng phấn gật gật đầu.

- Tốt lắm, đi theo ta.

Tiêu Hoằng nói xong, liền mang theo Mộ Khê Nhi, đi tới bên trong phòng ngủ của mình, bên trong hơi có chút bừa bộn, nhưng may mà những thứ quý báu thì Tiêu Hoằng đều là tùy thân mang theo, không rời khỏi người, mà những thứ không mang theo được, thì cũng để trong ngăn kéo khóa lại.

Ý bảo Mộ Khê Nhi tùy tiện ngồi, Tiêu Hoằng liền tìm kiếm một phen bên trong hòm đựng đồ, rất nhanh liền tìm ra vài loại tài liệu, sau đó phi thường nhanh nhẹn pha chế ra một loại Ma Văn dịch màu vàng kim, tiếp theo lấy ra đầu kim đao trong Hàm Điều, đặt trước mặt Mộ Khê Nhi.

Mộ Khê Nhi ngồi trên ghế, nhìn Ma Văn dịch, lại nhìn đầu kim đao, tự nhiên hiểu được đây là có ý gì, đó chính là hạ xuống thuần hóa văn trên trán tiểu Kỳ lang.

Loại thuần hóa văn này không có bất kỳ ảnh hưởng hay thương tổn gì đối với linh thú, chính làm cho chủ nhân có thể dùng Ma Văn thuần hóa làm môi giới, khiến cho Ngự lực bản thân có thể kết hợp với của linh thú, đạt thành hiệu quả tu luyện cùng nhau.

Tuy nhiên, vấn đề chính là, Mộ Khê Nhi cũng không lành nghề với việc chế văn, cũng có nghĩa là, nàng căn bản sẽ không biết vẽ Ma Văn thuần hóa, mà hoàn toàn chỉ là một gà mờ về Ma Văn mà thôi.

- Ta... ta cũng không biết chế tác Ma Văn thuần hóa a!

Mộ Khê Nhi ít nhiều có chút thẹn thùng nói, đồng thời lại một lần nữa sờ sờ bộ lông của tiểu Kỳ lang trong tay.

Tiêu Hoằng tựa vào góc tường, hiển nhiên một khi thiết kế ra Ma Văn, Tiêu Hoằng đã không còn khẩn trương nữa, mà là trong đầu đều suy nghĩ giải quyết vấn đề này như thế nào, đối với việc vẽ Ma Văn thuần hóa, Tiêu Hoằng tất nhiên có thể làm được, nhưng thứ này lại không thay thế được, phải dùng Ngự lực của chủ nhân thì mới có thể được.

- Nếu không thì, hay là ngươi thấy có được không, ta phụ trách dung nhập Ngự lực, ngươi nắm tay ta, dùng để vẽ Ma Văn thuần hóa, như thế nào?

Mộ Khê Nhi hơi nghĩ một chút, thần sắc vừa động, đưa ra đề nghị.

- Nắm tay ngươi ư? Điều này... không tốt lắm đâu!

Tiêu Hoằng nói, mặc dù trong lòng rất vừa ý được làm như vậy.

- Cái này thì có gì đâu, ta còn không ngại, một đại nam nhân như ngươi còn để ý cái gì a?

Mộ Khê Nhi liếc Tiêu Hoằng một cái, hiển nhiên trải qua tiếp xúc trong thời gian dài như vậy, Mộ Khê Nhi đã dần dần coi Tiêu Hoằng trở thành bạn tốt rồi.

- Ngươi đã nói như vậy, thì cứ thế mà làm đi!

Tiêu Hoằng cũng không từ chối nữa, gọn gàng dứt khoát nói, trong lòng ít nhiều có chút khẩn trương, nhưng lại còn có nhiều sự mong đợi hơn.

Chưa từng có nhiều do dự, Tiêu Hoằng liền đứng ở phía sau Mộ Khê Nhi, ý bảo nàng cầm lấy đầu kim đao, sau đó bàn tay có chút thô ráp của Tiêu Hoằng cầm lấy bàn tay nhỏ bé mịn màng của Mộ Khê Nhi.

Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé mềm mại của Mộ Khê Nhi, trong chớp mắt này Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đột nhiên có một loại cảm giác hơi ngứa, trái tim thì đập thình thịch không ngừng, hô hấp cũng thoáng dồn dập một chút, nhất là mùi thơm tươi mát của cơ thể Mộ Khê Nhi, truyền vào trong mũi Tiêu Hoằng, lại khiến cho Tiêu Hoằng có một loại cảm giác lâng lâng, thậm chí còn có một loại xúc động không thể nói rõ được.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện