- Từ xưa tới nay, Ngự Thần chính là truyền thuyết. Tương truyền ngàn năm trước có một đế quốc Phần Cương tà ác, đốt giết ở khắp Thái Qua Vũ Trụ, điên cuồng mở rộng, uống máu người, tu luyện thành Ngự lực bản thân. Mà đầu lĩnh của bọn họ là Cáp Thụy Sâm am hiểu Hàn Võ Chiến Văn, lúc ấy đạt Ngự Không cấp năm, bách chiến bách thắng. Tuy nhiên sau đó thế nào thì không ai biết. Có lẽ thịnh quá thì sẽ suy yếu đi, có lẽ là do nguyên nhân khác mà Phần Cương đế quốc của Cáp Thụy Sâm tan biến. Mọi người ở nơi đó dù là già trẻ nam nữ đều giống như bị ma quỷ giết sạch. Cáp Thụy Sâm chết đi dưới tàng cây, theo truyền thuyết vào một khắc cuối cũng đã đột phá cửa ải, đạt tới cấp Ngự Thần, giao hòa cũng hư không.
Thôi Uyển Bác đẩy gọng kính, nói tiếp.
Tiêu Hoằng đã từng đọc qua truyền thuyết về Cáp Thụy Sâm trong một quyển sách, tuy nhiên hoàn toàn bị đưa thành thần thoại, về phần đoạn lịch sử kia thì hắn cũng từng nghiên cứu, chỉ biết là mơ hồ phi thường, có thể nói là lúc đó nhân loại gặp kiếp nạn thật lớn.
Còn tư liệu về Phần Cương thì không thể nào tìm hiểu nổi. Vài lão quái cấp bậc Ngự Không dường như cũng biết gì đó về chuyện này nhưng lại không đề cập tới.
Chẳng qua truyền thuyết trong thần thoại kia được người ta nói tới say sưa, tuy nhiên lại trở thành đại nhân vật phản diện bị vạn người vứt bỏ. Danh tiếng của Cáp Thụy Sâm thậm chí còn bị gán với cái tên Ma đầu, ác ma từ Địa Ngục.
Thậm chí Tiêu Hoằng còn đọc thấy những truyện nói rằng để phòng ngừa Cáp Thụy Sâm sống lại, mọi người chém thi thể hắn ra làm vạn mảnh. Tuy nhiên vị trí của Chiến Văn chung cực Hàn Võ của đối phương, vì sao hắn lại trở nên cường đại như vậy vẫn là một điều bí ẩn tới ngày nay.
Dân chúng của Phần Cương đế quốc bị giết hại thảm thiết, chỉ còn ít ỏi không mấy người, đồng thời chạy nạn tới những quốc gia khác, mai danh ẩn tích.
Đối với loại truyền thuyết này, ban đầu Tiêu Hoằng cũng không tin nhưng lại thấy có chút điểm đáng ngờ là lịch sử một ngàn năm về trước cũng giới thiệu một cách hàm hồ.
Đương nhiên Tiêu Hoằng cũng không hứng thú tìm hiểu sâu thêm làm gì. Dù sao loại chuyện này là lịch sử, cũng không liên quan nhiều tới hắn. Hoặc có thể nói chuyện này không mảy may có chút quan hệ. Ít nhất là Tiêu Hoằng thấy thế.
Buổi học đầu tiên có thể nói là mỗi học sinh đều nghe bài cẩn thận, ngoài Cáp Thụy Sâm ra thì hiện giờ có sáu đại nhân vật cấp Ngự Không đều được giới thiệu cả, ví dụ nha Đế Á, A Di La.
Bởi vì liên bang Gia Đô là nơi ở của A Di La, cũng là nơi Phục Thản Đế Quốc sống nên phần giới thiệu cẩn thận hơn một chút. Thậm chí Thôi Uyển Bác còn tuôn ra một người nổi tiếng siêu cấp đó là Lạc Tuyết Ninh, chính là đồ đệ nhỏ nhất của A Di La.
Có thể nói tin tức này đối với Tiêu Hoằng thật không tệ. Nghe được tin này xong, trong lòng hắn cũng chấn động. Thảo nào Lạc Tuyết Ninh lại có địa vị không ai sánh được ở Tân Cách Công Quốc. Thực lực của bản thân nàng, lại cộng thêm những phương diện khác nữa thì đó cũng là chuyện bình thường.
Hai tiết học sau đó là Dược Lý Học và Giải Phẫu Học. Mấy môn này không thể hấp dẫn bằng tiết học đầu tiên toàn kể chuyện xưa, khiến mấy người ngồi phía trên đã bắt đầu gục xuống bàn buồn ngủ.
Ngược lại Tiêu Hoằng lại như gặp món ngon, bút trong tay điên cuồng ghi chép, hận không thể nhớ kỹ từng câu của giáo sư.
Trình độ giảng bài của Thôi Uyển Bác và một giáo sư khác phải nói là cao phi thường. Trước kia Tiêu Hoằng rất thiếu tri thức, nhất là tri thức cơ sở, giờ ở trên lớp cảm thấy mọi tri thức đều có giá trị. Đây giống như một chiếc lược chải chuốt lại những tri thức lộn xộn trong đầu hắn, thậm chí còn hoàn toàn bù đáp một số những kiến thức đã quên sót.
Nhất là Giải Phẫu Học, nếu như trước khi tự mổ mà được học chương trình này thì hắn cũng không đến nỗi khổ sở như vậy. Bất đắc dĩ, Tiêu Hoằng chỉ còn có thể cười khổ.
Khi hai tiết học còn lại chấm dứt, Tiêu Hoằng lại có cảm giác như còn thòm thèm, nắm chặt bút máy, vẫn không ngừng viết mà tận lực ghi chép tất cả những gì giáo sư nói lại. Về sau ôn tập cho tốt, tranh thủ nhớ hết mới tốt.
Mà bên trong lớp học, giáo sư ra ngoài rồi, học sinh vốn còn buồn ngủ lại bừng bừng sinh cơ, nói chuyện ríu rít, bàn xem nên tìm chỗ nào vui chơi.
Tuy nhiên trước mắt bọn họ cần lo lắng là bài vở trên lớp vì nơi này sẽ kiểm tra định kỳ.
Kiều Binh học mấy bài đều cảm thấy hỗn loạn, nhìn vở trước mặt mình, chỉ thấy bốn chữ Thái Qua Vũ Trụ, còn lại đều trống cả.
Suy nghĩ một chút, hắn lại thấy một quyển vở khoảng bảy tám trang giấy, lập tức vươn bàn tay ra túm lấy học sinh còm nhom kia, bàn tay đặt thẳng lên cổ hắn.
- Vu Tiểu Sâm, ôi, giúp ta một chút đi.
Kiều Binh nói với học sinh còm nhom này xong liên trực tiếp cầm vở và bút đặt lên bàn của hắn.
- Không được đâu. Ta phải chép tới ba bản rồi, không xong được.
Người này nơm nớp lo sợ, cũng đưa ba cuốn vở trống khác cho Kiều Binh xem.
- Ba phần? Ngươi không thể bỏ đi một phần sao?
Kiều Binh nhìn thấy tình hình trước mắt thì hơi không vui nói, trong lời nói cũng ẩn hiện ý hung hãn.
- Binh ca, ngài làm như vậy thì có phải là hơi quá bá đạo rồi không?
Đúng lúc này thì một nam sinh ngồi cùng hàng với Kiều Binh, tóc đỏ sậm, vẻ mặt hơi tức giận nói. Toàn thân hắn bắt mắt nhất là bộ tóc đỏ, quần áo cũng rất chỉnh tề, vừa thấy đã biết là hạng người không dễ chọc.
Người này Kiều Binh đã tiếp xúc, tất nhiên nhận
ra, tên là Tôn Kỳ Đông, Ngự Đồ cấp bốn. Tuy rằng Kiều Binh đạt tới Ngự Đồ cấp năm, thực lực hơn Tôn Kỳ Đông nhưng người như vậy nếu Kiều Binh không xung đột lợi ích quá lớn thì không thể chọc, vẫn phải nể mặt một chút.
Châm một điếu thuốc, Kiều Binh cười cười:
- Hóa ra là Tôn lão đệ đã giành trước. Vậy thì được rồi.
Nói xong Kiều Binh liền cầm quyển về đặc điểm nhìn khắp bốn phía. Tuy nhiên phi thường không may là mấy tên dễ bắt nạt dường như đều bị chiếm lấy cả, trước bàn đều đặt mấy cuốn vở.
Điều này khiến hắn cảm thấy căm tức và bất đắc dĩ. Tuy nhiên đúng lúc này thì Kiều Binh lại đưa mắt nhìn vào bên trong góc phòng, thấy Tiêu Hoằng đang điên cuồng ghi chép.
Đối với một số học sinh có gia cảnh giàu có thì quần áo của Tiêu Hoằng thật sự là chưa sa hoa lắm, chỉ là một bộ quần áo phổ thông bình thường nhất, trọn vẹn không quá năm ngân tệ.
Lại nhìn tướng mạo của Tiêu Hoằng, rất bình thường phổ thông, dáng người tuy rằng rất cao nhưng lại hơi gầy yếu, không có phong phạm của cấp Ngự Giả, cũng không phải là nhà giàu một tháng thu nhập tới mấy trăm kim tệ.
So với bạn cùng lớp, hắn chẳng khác gì mấy người thực lực thường thường, hay bị bắt nạt cả.
Hắn hẳn là một lựa chọn không tồi.
Kiều Binh nghĩ vậy, tiếp theo ngậm điếu thuốc từ từ bước tới cạnh Tiêu Hoằng, cũng đánh giá hắn một lần nữa, thấy rõ là đối phương rất bình thường.
Tiêu Hoằng tất nhiên chú ý tới Kiều Binh bên cạnh nhưng cũng chẳng để ý lắm, vẫn làm theo mục đích của bản thân. Nhưng Kiều Binh ngậm thuốc lá khiến hơi thuốc bay vào mũi Tiêu Hoằng, khiến hắn thấy hơi phản cảm.
Những người khác tất nhiên chú ý tới hành động của Kiều Binh. Phòng học vốn đang ồn ào trong nháy mắt trở nên im ắng không ít, rất nhiều ánh mắt đều nhằm vào trong góc.
Mọi người âm thầm lo cho Tiêu Hoằng. Nếu Tiêu Hoằng không gia cảnh, không có bản lĩnh thì lần này hẳn sẽ trở thành học sinh nô lệ mất.
Hơn nữa Kiều Binh mà đạt mục đích rồi thì những nhân vật nha Tôn Kỳ Đông cũng nhận định Tiêu Hoằng là nhân vật dễ bắt nạt, tiếp tục gây khó dễ. Bên trong trường học thường xuyên xuất hiện loại hiện tượng này.
Chát.
Ngay khi Kiều Binh vừa tới cạnh Tiêu Hoằng thì hắn liền tuy tiện ném cuốn vở lên mặt bàn. Tiếng động không lớn nhưng lại có vẻ khinh miệt trắng trợn.
Cách đó không xa, Tôn Kỳ Đông trông rất bình thản, lẳng lặng đứng nhìn, chuẩn bị xem học sinh trầm mặc thích trốn ở góc kia có thực lực tới đâu. Nếu chỉ thường thường thì có thể dám phản kháng. Hắn cũng không ngại ra tay, coi như là giúp đồng minh một lần, cũng khiến những học sinh nô lệ kia biết thực lực của hắn, về sau biết điều hơn.
- Chân tỷ, nhìn xem. Đó là người mà hôm trước ngươi gặp, giờ sắp gặp phiền toái tới nơi rồi.
Một nữ sinh ngồi cạnh Chân tỷ nói.
- Xì, hắn xứng để ta nhìn sao?
Chân tỷ bĩu môi, liếc nhìn Tiêu Hoằng trầm mặc, khinh thường nói. Theo nàng thấy thì Tiêu Hoằng chẳng qua đang cố gắng trấn tĩnh thôi.
Đúng lúc này, ánh mắt của những người khác cũng tập trung vào đây.
- Này anh bạn, nhìn cậu chép rất nhanh, thuận tiện giúp ta một chút được không?
Tiếng nói của Kiều Binh có vẻ hiền hòa nhưng cận thận nghĩ lại sẽ thấy có chút hương vị uy hiếp.
Một loạt hành động trước đây của Kiều Binh, tuy Tiêu Hoằng chưa động tới nhưng hành động của đối phương lúc này tất nhiên hắn hiểu được.
- Ngươi không phải là có tay sao? Tránh ra thì sẽ còn yên lành.
Tiêu Hoằng cũng không thèm để ý tới giọng điệu cuả Kiều Binh, bình thản nói. Lời nói này hoàn toàn giống như hắn đang ở Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ, bút máy trong tay vẫn không ngừng lại như trước.
Tuy nhiên những người khác nghe thấy thần sắc liền không khỏi biến đổi. Bọn họ cũng nghĩ là Tiêu Hoằng sẽ từ chối nhưng tám chín phần phải là từ chối rất khéo léo, hơi lấy lòng. Lời nói trắng trợn này đúng là nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Chẳng lẽ thằng nhãi này điên rồi? Kiều Binh là Ngự Đồ cấp năm, ở trong phân viện Tây Tân này cũng là cao thủ hàng đầu. Một thằng nhãi không danh tiếng lại dám nói như vậy với Kiều Binh, chẳng lẽ chán sống thật?
Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy. Mà bọn họ cũng có thể khẳng định Tiêu Hoằng lần này chắc phải đánh một trận rồi.