Đi vào sân huấn luyện số 2, Tiêu Hoằng nhìn những đường hành lăng giăng khắp nơi, chia không gian rộng lớn thành mạng lưới những khối vuông, bên trong mỗi chỗ là phòng huấn luyện độc lập.
Có huấn luyện bộ pháp, có huấn luyện độ bắn chính xác...
Dựa theo sơ đồ, Tiêu Hoằng nhanh chóng đi tới phòng đánh số 238, quét thẻ đặc quyền vào khe hở bên cạnh, cửa phòng đóng chặt nháy mắt mở ra.
Đẩy cửa đi vào, Tiêu Hoằng nhìn rõ bên trong là gian phòng rất lớn, vách tường không làm bằng sắt thép bê tông, mà là những khối bọt biển mật độ cao, đụng vào sẽ không có chút tổn thương.
Sàn nhà không có trang trí gì, chỉ là những khối kim loại mềm to bằng bàn tay trải ra.
Ở bên cạnh cửa là bàn Ma Văn khống chế.
Đi vào trong phòng, khóa kỹ cửa, Tiêu Hoằng tới trước bàn khống chế, khởi động bằng Ngự lực. Thông qua màn hình Tiêu Hoằng có thể hiểu rõ trong bàn khống chế có thể bắt chước rất nhiều loại địa hình, như là núi non gập ghềnh, cây cối dày đặc...
Nhưng bản thân Tiêu Hoằng vẫn định bắt đầu từ trụ cột, không đụng tới bàn khống chế, nhanh chóng khởi động Linh Xà bắt đầu chạy vòng tròn trong phòng, Ngự lực cố gắng khống chế chính xác 16 vòng xoáy.
Nháy mắt khi Tiêu Hoằng vừa phát lực dưới chân, Tiêu Hoằng cảm thấy cả người như con diều nhanh chóng nhảy tới trước, trọng tâm toàn thân rất ổn định, một lát sau trực tiếp đụng lên vách tường đối diện.
Chỉ là lần này không chật vật như trước, có bọt biển mật độ cao bảo vệ, Tiêu Hoằng không có chút tổn thương, cố gắng điều chỉnh tư thế liền nhảy ra lần nữa.
Ban đầu Tiêu Hoằng vì không thích ứng, thân thể đụng lung tung như say rượu lái xe. Nhưng mà 10 phút sau, Tiêu Hoằng không ngừng thích ứng, cộng thêm độ chính xác Ngự lực của bản thân không tệ, dần dần quen thuộc khống chế 16 cái vòng xoáy.
Vốn đụng lung tung đã có thể bảo trì tiến thẳng cùng vòng tròn, hơn nữa lúc này Tiêu Hoằng cảm nhận rõ ràng tuyệt vời của Linh Xà hay là Phong văn, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ như chim yến, chỉ cần khống chế thuần thục vòng xoáy, mỗi lần bản thân di động, mỗi lần chuyển biến, đều trở nên vô cùng thoải mái, tốc độ rất nhanh.
Loại tốc độ nhìn cảnh vật xung quanh nhanh chóng xẹt qua gấp mấy lần ngày xưa, làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy rất là kỳ diệu, nhất thời nổi lên ý muốn chơi đùa.
Bởi vì có bọt biển mật độ cao bảo hộ, lá gan Tiêu Hoằng cũng lớn hơn nhiều, bắt đầu không ngừng thử một ít động tác mới, như là bước lướt hình chữ S, di động hình chữ V được ghi lại trong sách.
Đồng thời Tiêu Hoằng nắm giữ cơ bản Linh Xà đã bắt đầu thông qua Ngự lực khởi động bàn khống chế, thay đổi địa hình. Địa hình thứ nhất là chuyên huấn luyện bước lướt hình chữ S, nền kim loại trong sân trượt ra, đẩy lên những cột kim loại bọc bọt biển mật độ cao, một hàng dài khoảng cách hai bả vai.
Chỗ bàn khống chế cũng có ghi chép thời gian, để người huấn luyện đánh giá hiệu quả luyện tập.
Chỉ cần vòng qua tất cả cột kim loại trong sân huấn luyện, bộ đếm sẽ tự động ghi nhớ thời gian, cung cấp cho người huấn luyện tham khảo.
Lúc ban đầu, Tiêu Hoằng vẫn ít nhiều không thích ứng được với những cột kim loại dày đặc này, thời gian hoàn thành lâu tới 3 phút 29 giây, thành tích này chỉ có thể xem là bình thường ở Học viện Tây Tân Ma Văn. Mà Tiêu Hoằng đang sử dụng lại là Linh Xà nổi danh linh hoạt, có độ linh hoạt 16 cái vòng xoáy lại không khác vì bốn cái vòng xoáy, Tiêu Hoằng tự nhiên không vừa lòng.
- Lần nữa.
Tiêu Hoằng lẩm bẩm, liền tiến hành huấn luyện tiếp theo, mỗi lần huấn luyện xong là thành tích sẽ tăng lên nhất định.
Theo tiến bộ không ngừng, Tiêu Hoằng cũng không ngừng đổi phương thức huấn luyện khác, như là chuyển góc nhanh hình chữ V. Bởi vì Linh Xà của Tiêu Hoằng trang bị 16 vòng xoáy, hơn nữa có thể lợi dụng Ngự lực tiến hành thao túng xoay tròn, bởi vậy chuyển góc nhanh là chỗ biểu hiện xuất sắc nhất của Linh Xà, bán kính chuyển biến không tới nửa thước, tuyệt đối là con số mà phong văn bình thường có góc chuyển 2 m không thể nào theo kịp.
Huấn luyện không ngừng tăng thêm, thân thể Tiêu Hoằng đầy mồ hôi, hoàn toàn tập trung vào trong huấn luyện, Tiêu Hoằng đã hoàn toàn quên những chuyện lung tung khác. Vào lúc này, cảm giác lo âu vì sinh mệnh trôi qua, không có cha mẹ, cô độc bi thương trên đời, chỉ còn sảng khoái, chỉ còn vong ngã. Trong tốc độ cùng né tránh nhanh chóng, tìm kiếm hy vọng sinh mệnh.
Tiêu Hoằng hoàn toàn tập trung khống chế vòng xoáy, không phát hiện hắn điên cuồng sảng khoái đều sẽ thay đổi ghi chép.
Thậm chí vào lúc này, Tiêu Hoằng còn phát minh một "kiểu chơi" mới, chuyển hai vòng xoáy xuống dưới chân, hình thành đệm không khí ở chân, như vậy có thể hoàn toàn che giấu âm thanh đặt chân xuống đất, bước chân tiến lên không phát ra âm thanh như con mèo, tuyệt đối có hỗ trợ cho việc tiềm hành.
- Không hổ là phong văn Linh Xà, quả nhiên linh hoạt đa dạng, tính mở rộng rất lớn.
Tiêu Hoằng vui vẻ nói, lúc này hai tay giang ra, duy trì cân bằng, hai chân đang lơ lửng như đứng trên sóng biển, nhanh chóng tiến lên. Lúc này Tiêu Hoằng hoàn toàn buông ra "chơi đùa", giống như đứa nhỏ to xác ham chơi.
Cùng lúc này, ở trên trung tâm sân thể dục Học viện Tây Tân Ma Văn, máy bay Ma Văn đã chuyển thành hình thức hạ cánh vuông góc, được phi công ngự văn khống chế từ từ hạ cánh.
Ở hai bên sân thể dục rộng lớn, Sài Tang, thị trưởng cùng với đám người Tang Hoành Vân đều trình diện, trong ánh mắt tràn ngập cung kính. Dù sao nói địa vị thì Lạc
Tuyết Ninh cao hơn mọi người một mảng lớn, thực lực cũng không tầm thường, Ngự sư cấp năm dự tính sẽ nhanh chóng đạt tới trình độ Đại Ngự sư.
Đương nhiên thực lực như vậy cũng không tính là xuất chúng trong quân đội Công quốc Tân Cách, nhưng nghĩ lại xem, năm nay Lạc Tuyết Ninh chỉ mới 20 tuổi mà thôi, chỉ lớn hơn Sài Sương một chút, thiên phú dị bẩm không cần nói rõ.
Khoang thuyền phi cơ Ma Văn từ từ mở ra, Lạc Tuyết Ninh cùng với năm tướng lãnh xuất hiện trong mắt mọi người. Lần này Lạc Tuyết Ninh đến đây là vì tính nhiệm vụ đặc thù, cố gắng giảm khả năng ảnh hưởng đến mức lớn nhất, bởi vậy không dẫn nhiều quân đội, có 50 người đi chung, nhưng mỗi người đều là tinh anh.
Thấy Lạc Tuyết Ninh xuất hiện, đám người Sài Tang, thị trưởng đều tiến lên tỏ vẻ cung kính. Mặc Huyền càng làm quân lễ với Lạc Tuyết Ninh:
- Trưởng quan đường xá vất vả, thuộc hạ Mặc Huyền, phụ trách an toàn của tướng quân.
- Mặc Huyền?
Lạc Tuyết Ninh khẽ cau mày, biểu tình có vẻ khó hiểu:
- Trước đó thượng tá La Kiệt nói với ta, Mặc Huyền là người mập, nhưng ngài...
Nghe Lạc Tuyết Ninh nói vậy, Mặc Huyền thoáng xấu hổ, nhưng mà cũng không thể nói Tiêu Hoằng làm sao gõ một gậy sau lưng hắn, tùy tiện tìm cái cớ nói:
- Gần đây thân thể không khỏe, gầy một chút.
- Không thể tưởng được bị bệnh còn có công hiệu làm đẹp, lợi hại.
Lạc Tuyết Ninh thân mật đùa cợt một chút, sau đó chuyển mắt sang những người khác, thân thiết nói:
- Các vị cũng không cần phải khách khí, ta ở xa đến là khách, cái gì danh hiệu tướng quân, mọi người không cần để trong lòng. Khách tùy theo chủ, nhập gia tùy tục thôi.
Nói chuyện vài câu, Lạc Tuyết Ninh xuống phi cơ Ma Văn liền theo mọi người đi vào vườn trường. Bây giờ đã là 4 giờ chiều, mặt trời đã xuống phía tay, Sài Tang đi cùng đã phân phó trợ thủ chuẩn bị tiệc tối long trọng.
Lúc này Tiêu Hoằng ở trong sân huấn luyện căn bản không biết chuyện Lạc Tuyết Ninh đã đến, lúc này đang nằm dài ra trên sàn kim loại mềm, sảng khoái thở dốc, mồ hôi ướt nhẹp cả tốc.
- Ôi!
Bỗng nhiên, thần sắc Tiêu Hoằng chợt biến, tiếp theo phòng lên nhìn lại Ma Văn thời gian. Đã là bốn giờ rồi, vốn Tiêu Hoằng chỉ định huấn luyện hai giờ, đến 3 giờ chiều sẽ trở về Trung tâm Đại Hoằng Mỹ làm việc. Kết quả lần này Tiêu Hoằng luôn nắm chắc thời gian coi như lỡ chuyến.
Vỗ đầu, không dám chậm trễ, chỉ phải kiểm tra xung quanh nhanh chóng rời đi. Trước khi đi, Tiêu Hoằng còn tới bàn khống chế chuẩn bị xóa bỏ tư liệu trên đó, tuy rằng Tiêu Hoằng không biết mượn thẻ đặc quyền lung tung sẽ có rắc rối gì, nhưng mà nhiều một chuyện, không bằng bớt một chuyện.
Mộ Khê Nhi người ta có lòng tốt cho mượn thẻ, mang tới rắc rối cho người ta thì không thể nói nổi.
Nhưng mà cả một buổi, Tiêu Hoằng chỉ miễn cưỡng xóa đi số thẻ đặc quyền, về phần những tin tức khác, Tiêu Hoằng đã không để ý được nữa. Khống chế Linh Xà xông ra ngoài nhanh như chớp, thậm chí còn chưa đóng cửa.
Đi tới cửa vườn trường, Tiêu Hoằng đón một chiếc taxi Ma Văn phóng về phía Trung tâm Đại Hoằng Mỹ, xem ra lần này những khách hàng đặt trước đã chờ sốt ruột.
Điên cuồng chạy tới cửa Trung tâm Đại Hoằng Mỹ, đã là 4 giờ 40, những khách quen đã lo lắng, nhìn thấy Tiêu Hoằng xuất hiện, vừa định oán giận mấy câu liền thấy Tiêu Hoằng tóc tai bù xù đầy mồ hôi chật vật chạy tới, thần sắc chợt đổi.
- Ông chủ Tiêu, ngài sao...
Một nữ khách hàng thấy Tiêu Hoằng như vậy, khó hiểu hỏi.
- Thật có lỗi, trên đường xảy ra chút chuyện, ta chạy trở về gấp.
Tiêu Hoằng tùy tiện tìm cái cớ, sau đó lấy ra Dược văn của mình bắt đầu làm việc.
Cùng lúc đó, bên trong Học viện Tây Tân Ma Văn, đoàn người Lạc Tuyết Ninh theo Sài Tang dẫn đường dựa theo thông lệ đầu tiên tham quan Học viện Tây Tân Ma Văn.
Có thể nói phong cảnh Học viện Tây Tân Ma Văn rất đẹp, nhưng ở trong mắt Lạc Tuyết Ninh thì dù sao vẫn là một chỗ hẻo lánh. Phần lớn phương tiện nơi này có thể coi là tiên tiến, nhưng mà so sánh với những khu phồn hoa thì chỉ tính là thông thường.
Đương nhiên, trên đường Lạc Tuyết Ninh cũng xem thoáng qua bảng thành tích Học viện Tây Tân Ma Văn, chữ học sinh Phân viện nào đó đã bị bóc ra ngoài, chỉ còn lại Phùng Thượng. Hiển nhiên cũng không lọt vào mắt Lạc Tuyết Ninh, chỉ liếc một cái rồi bỏ qua.