Ở phía dưới sân khấu, Mộ Khê Nhi theo thang máy từ từ đi xuống, lúc này Tiêu Hoằng ôm Cầu Cầu đang đứng trước thang máy, sau lưng là Mai Kiệt cùng rất nhiều nhân viên, sắc mặt vui mừng đầy hưng phấn.
Bọn họ biết, vào lúc này, bọn họ đã đạt được thành công chưa từng có, xem chừng ngày mai toàn bộ Thái Ngô thành sẽ nổ tung.
- Đi, chúng ta đi chơi.
Bế Mộ Khê Nhi xuống thang máy, Tiêu Hoằng khẽ nói với Mộ Khê Nhi.
Mộ Khê Nhi nhìn Tiêu Hoằng. gần như đồng ý theo bản năng.
Tiếp theo Tiêu Hoằng kéo tay Mộ Khê Nhi đi tới cửa ra, nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy Mai Kiệt, bước chân chợt ngừng lại.
Thần sắc Mai Kiệt không biến đổi quá lớn, chỉ cười nhàn nhàn, nghiêng đầu nói:
- Đi đi.
- Tiêu Hoằng, cầm lấy!
Ngay khi Tiêu Hoằng dẫn Mộ Khê Nhi đi ra xa, bỗng nhiên Mai Kiệt hô lên, tiếp theo lấy trong túi ra một quyển sách phủ bụi lâu ngày, tiện tay ném cho Tiêu Hoằng.
Đón lấy quyển sách cũ kia, Tiêu Hoằng nhìn rất rõ trên bìa mặt mấy chữ "Nội ngự pháp".
Nhìn thấy mấy chữ đó, Tiêu Hoằng không nói gì, chỉ chắp tay tỏ vẻ cảm tạ với Mai Kiệt.
Thấy Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi chạy thẳng biến mất ở góc rè, vẻ mừng rỡ trên mặt Mai Kiệt vẫn còn nguyên.
- Ông chủ, Mộ Khê Nhi đi rồi, Tiêu lão đại đi rồi, vậy họp báo tiếp theo thì sao đây?
Thượng Mặc bước lên hỏi nhỏ Mai Kiệt.
-Ta đi.
Mai Kiệt nhún vai nói, chuyện tiếp theo, Mai Kiệt có thể xử lý được.
- Ra lệnh tất cả nhân viên, trước khi người xem chưa rời đi, không được lộ mặt.
Mai Kiệt ra lệnh tiếp, đây cũng là ý của Tiêu Hoằng. tiếp tục tạo ra bầu không
khí trống vắng cho người xem.
-Mộ Khê Nhi!
- Mộ Khê Nhi
Ở khu trên, người xem trong hội trường thật lâu không chịu về. Người xem trải qua một màn rung động, đã bắt đầu đồng loạt gọi tên Mộ Khê Nhi. Bầu không khí do Tiêu Hoằng xây dựng vừa rồi, thậm chí nắm bắt thời cơ đều vừa đúng. mang tới cho người xem cảm giác như tiếng ca của Mộ Khê Nhi mang đến mọi thứ.
Trải qua tốt đẹp trước đó, đột nhiên trở về hiện thực lạnh bãng. người xem thật có chút không tiếp thụ được, khao khát Mộ Khê Nhi xuất hiện lần nữa.
Ngoài ra, ở bên ngoài sân vận động, phố lớn ngõ nhỏ cũng lục tục truyền ra tiếng hô, toàn bộ Thái Ngô thành thoáng cái biến thành biển cả Mộ Khê Nhi.
về phần Vu Hinh. cùng với Miêu Đông Thăng. còn có Tập đoàn tài chính Hồng Bác, đã bị mọi người vứt lên chín tầng mây.
Kiệt tác của Tiêu Hoằng rõ ràng đạp ngã Miêu Đông Thăng đến đầy thương tích.
Khoảng 20 phút chạy đi, Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi chuồn ra từ cửa sau đã lái xe Ma Văn của Tiêu Hoằng đi sân trò chơi ở Thái Ngô thành.
Kỳ thật trước đó Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi đã thương lượng xong. kết thúc hội biểu diễn sẽ tìm một nơi thả lòng thoải mái, không nghĩ tới những chuyện phiền não nữa, sảng khoái đi chơi một lần.
Cùng lúc đó, trong khu họp báo sân vận động Tạp Gia, rất nhiều phóng viên
tràn vào đó, phần lớn trong đó còn chạy như điên từ bên Vu Hinh đến nơi này.
Trong nháy mắt, phòng họp báo to như thế đã chen lấn đầy người, có lẽ vì hình ảnh tuyệt đẹp vừa nãy, lúc này mọi người đều muốn nhìn lại Mộ Khê Nhi.
Ngoài ra còn một điều mà giới phóng viên càng hứng thú hơn. Đó là ai? Là ai sáng tạo thế giới như cảnh trong mơ vừa rồi.
về phần những đài truyền hình khinh thường mua quyền tiếp sóng hình ảnh hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi, bây giờ đang hối hận đứt ruột. Dựa theo pháp luật Thái Ngô thành, không mua quyền tiếp sóng, sẽ không có quyền phát hình ảnh hội biểu diễn, bao gồm cả trích đoạn dài hơn 5 phút.
Bây giờ còn đi mua, nếu Mai Kiệt không phải đồ ngốc, tuyệt đối sẽ chém giá thật ác.
Ngay khi giới truyền thông hết sức mong chờ, cửa hông phòng họp báo mở ra, kèm theo là ánh đèn chớp nháy.
Nhưng làm giới truyền thông bất ngờ là đi từ cửa hông vào không có Mộ Khê Nhi, không có Ma Văn ảnh hiệu đại sư siêu cấp thần bí, chỉ có một mình Mai Kiệt lẻ loi. Lúc này, Mai Kiệt thậm chí không dẫn theo trợ thủ.
- Ngại quá, để mọi người chờ lâu, hiện giờ có vấn đề gì, mọi người cứ việc hỏi.
Mai Kiệt thoải mái ngồi vào ghế, chắp tay trên bàn, lên tiếng.
- Ông chủ Mai, Mộ Khê Nhi đâu? Sao nàng không đến? Lẽ ra nàng phải có tham dự chứ.
Một tên phóng viên gấp gáp hỏi.
- Cô ấy? Không rõ lắm, ta vừa đến đây.
Mai Kiệt xòe tay, giả vờ vô tội, độ đáng tin của câu trả lời thấp đến đáng thương, nhưng rất khéo đưa đẩy.
- Ma Văn ảnh hiệu sư phụ trách hội biểu diễn của công ty lần này là ai? Còn nữa, ta rất hiếu kỹ, hắn làm sao có thể hoàn thành bức tranh lớn đến thế?
Lại một phóng viên hỏi.
- Tên của ngài ấy, bên ta không thể tiết lộ, nhưng mà ngài ấy có một danh hiệu, gọi là học sinh Phân viện nào đó. Ngài ấy là học sinh Phân viện Tây Tân Ma Văn. Chẳng qua còn có chuyện cần nói, là ngày hôm qua, Tập đoàn Khoa Long đã bỏ vốn 2400 kim tệ thu mua 40% cổ phần Phân viện Tây Tân Ma Văn.
Mai Kiệt thản nhiên nói.
Nhưng mà vừa thả ra lời này, các phòng viên đồng loạt hít vào một hơi. Học sinh Phân viện Tây Tân? Đó không phải là một cái trường học rác rưởi hay sao, tại sao lại có thể xuất hiện nhân vật như thế. Cho dù đường đường là Học viện Tây Tân Ma Văn, xuất hiện nhân vật như vậy cũng tuyệt đối khó tin.
Đương nhiên lúc này mọi người hiểu rõ, Tập đoàn Khoa Long chịu bỏ ra 2400 kim tệ thu mua cổ phần của một cái học viện rác rưởi, rõ ràng là nhắm vào "học sinh Phân viện nào đó".
Nhưng
rốt cuộc học sinh Phân viện nào đó là ai? Cái này vốn là điều bí ẩn ở Học viện Tây Tân Ma Văn, nhưng giờ đây đã trở thành bí ẩn của toàn Thái Ngô thành.
Còn bên kia, hội biểu diễn của Vu Hinh kết thúc, theo lệ thường mở hội họp báo, tràng diện lại lạnh lẽo hơn nhiều. Phòng họp báo được bố trí sẵn chỉ có liêu xiêu bốn năm nhà đài, còn là phụ thuộc vào Tập đoàn tài chính Hồng Bác, đúng là keo kiệt cực điểm.
Miêu Đông Thăng, Vu Hinh cùng với mấy trợ thủ chủ yếu ngồi bên trên, một đám sắc mặt xanh mét. Đối với Miêu Đông Thăng, tràng cảnh lạnh lùng này là nhục nhà trắng trợn, hơn nữa kẻ khởi xướng tất cả chính là Ma Văn ảnh hiệu sư thần bí sau lưng Mộ Khê Nhi.
Trong lòng Miêu Đông Thăng phẫn hận đến cực điểm, nhưng cố tình lại không biết phát ra cục tức vào chỗ nào.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi đang ở khu trò chơi, đang ngồi trong xe mạo hiểm, mơ hồ nghe được tiếng thét cực kỳ kích thích của hai người, Cầu Cầu cuộn trong lòng Tiêu Hoằng, đôi mắt tròn nhỏ càng trợn thật to.
Bởi vì đã đến đêm khuya, trong sân trò chơi chỉ còn rất ít người, bởi vậy Tiêu
Hoàng cùng Mộ Khê Nhi cũng không cần che giấu nhiều. Chỉ cần đeo kính mát, trong bóng tối mờ ảo, hai người rất khó bị nhận ra.
Hơn nữa lúc này hai người đã vứt hết phiền não ra sau, chỉ có hưởng thụ thời gian không hề áp lực này, tận tình hưởng thụ. Dù sao bọn họ còn chưa đến 20 tuổi, ham chơi là bản tính của bọn họ, chỉ là phải gánh vác quá nhiều thứ, thật khó mà có được thời gian thế này.
Hai người xuống khỏi xe mạo hiểm, lập tức lên thang máy đi lên đỉnh Án Tháp, nơi này có thể coi là kiến trúc cao nhất Thái Ngô thành. Ở trong này, hoàn toàn có thể quan sát toàn cảnh Thái Ngô thành.
Ngày thường đỉnh tháp đầy người, nhưng vì đã khuya, đỉnh tháp đã không còn
ai.
Hai tay bám vào lan can, dòi mắt trông ra xa, Thái Ngô thành dưới màn đêm yên tĩnh mà hoa lệ, màu sắc như cầu vồng, hòa lẫn vào trời sao sáng ngời phía trên.
- Thật đẹp.
Mộ Khê Nhi nhìn xa xa, khẽ cảm thán, cảm giác không lo không nghĩ gì này làm nàng thật thích.
Tiêu Hoằng đứng cạnh Mộ Khê Nhi, không trả lời, nhưng trong ánh mắt cũng tràn ngập cảm thán. Hơi nghiêng đầu, lúc này Tiêu Hoằng nhìn thấy mái tóc Mộ Khê Nhi đón aió tung bay, bộ váy trắng cũng phấp phới theo gió.
Nếu nói trước kia Mộ Khê Nhi cho Tiêu Hoằng cảm giác xinh đẹp như mộng ảo, như vậy hiện giờ loại mộng ảo này dường như đã biến thành sự thật. Mộ Khê Nhi đứng cạnh hắn, ở nơi này chỉ có hai người bọn họ, bổ sung thêm, còn có một con Cầu Cầu.
Khoảng khẳc nhìn hình ảnh xinh đẹp của Mộ Khê Nhi, trái tim Tiêu Hoằng bỗng nhiên đập rộn lên, một loại xúc động trước nay chưa từng có lan tràn khắp người Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không khỏi chậm rãi áp sát mặt vào Mộ Khê Nhi, hôn cực nhẹ một cái, sau đó nhanh chóng rụt đầu trở về.
Hành động cực nhỏ này tự nhiên không trốn khỏi ánh mắt Mộ Khê Nhi, đột nhiên nghiêng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt vô tội của Tiêu Hoằng.
- Cái tên này, vừa rồi lúc khiêu vũ, tay anh đã không thành thật, hiện giờ làm ra bộ dạng này.
Mộ Khê Nhi cong môi lên, giả vờ ra vẻ tức giận, nhưng mà giả trang không giống chút nào.
- Xin lỗi, ta...
Không đợi Tiêu Hoằng nói hết lời, lại thấy Mộ Khê Nhi kiễng chân nhẹ nhàng hôn một chút lên khóe môi Tiêu Hoằng. sau đó che miệng lại, lộ ra tươi cười:
- Em căn bản không tức giận, lừa anh thôi, đồ ngốc.
Tiêu Hoằng hết biết nói, nhìn Mộ Khê Nhi tươi cười nhàn nhạt, vuốt nhẹ khóe miệng, tiếp theo nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Khê Nhi.
Còn Mộ Khê Nhi cũng không kháng cự, nhẹ nhàng tựa đầu vào trong lồng ngực không tính là cường tráng của Tiêu Hoằng.
Cạch.
Ngay khi Tiêu Hoằng đang chìm đắm trong thời khắc tuyệt diệu, một tiếng vang nhỏ bỗng truyền vào trong tai Tiêu Hoằng. Mộ Khê Nhi rõ ràng cảm giác được thân thể đang thả lòng của Tiêu Hoằng đột nhiên cứng ngắc, giống như trong nháy mắt từ bông vải biến thành sắt thép.
-Ai!
Tiêu Hoằng quay đầu lại, nhắm ngay hương truyền ra âm thanh, trầm giọng nói, trong giọng tràn ngập cảnh giác.
Trong bóng tối không có câu trả lời, nhưng mà Tiêu Hoằng thấy rõ có bóng người đang lén lút rút lui.