Ma Ngân

Cảm Giác Quen Thuộc


trước sau

Ngươi rốt cuộc là ai?

Lạc Tuyết Ninh đã không còn sức, căn bản không có biện pháp nào phản kháng cả, chỉ có thể để mặc cho người này kéo đi, hỏi bằng giọng suy yếu.

Bóng đen phía trước cũng không đáp lại, chỉ hơi dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Lạc Tuyết Ninh một cái, mà tuy rằng Lạc Tuyết Ninh không thể thấy rõ toàn bộ bóng đen, nhưng là vẫn thấy được hình dáng ngôi sao năm cánh.

- Quyền Tàng, ngươi là Quyền Tàng!

Lạc Tuyết Ninh nhẹ nhàng nói, trong giọng nói có nét giật mình, nhưng càng nhiều hơn là vẻ trút được gánh nặng.

Tiêu Hoằng vẫn không đáp lại như trước, chỉ là quay người, dùng cánh tay kẹp lấy vòng eo mềm nhũn của Lạc Tuyết Ninh, tiếp tục bước nhanh vào sâu trong hang động, do hắn có kính nhìn đêm hỗ trợ, nên tất cả mọi thứ trước mắt đều được Tiêu Hoằng quan sát rất rõ ràng.

Thường thường sẽ gặp gặp phải một cái lối rẽ, tuy nhiên, Tiêu Hoằng lại không chút tạm dừng nào, vô cùng tự nhiên mà bước đi trong các thông đạo giống như mê cung này, tốc độ như bay, mỗi một thông đạo nơi này đi thông tới chỗ nào, thì Tiêu Hoằng đã biết rõ ràng tới mức không thể rõ ràng hơn nữa.

Mà các thông đạo này thì hầu hết đều là tử lộ, hoặc là đi thông vào chỗ sâu trong lòng đất, chỉ có ba lối ra, một cái trong đó chính là chỗ mà Tiêu Hoằng mới vào, còn có một cái cách chưa vào đó không xa, một cái cuối cùng thì lại trực tiếp thông sang một chân núi khác, phi thường bí ẩn, chỉ có người của Tiêu Gia Thôn mới biết được, tuy nhiên, hiện tại chỉ còn có một mình Tiêu Hoằng nữa, rất sau đó, đại khái tiến lên được mấy trăm thước, Tiêu Hoằng liền ngừng lại ở bên cạnh một vách tường đá, cũng dùng một chút lực để đẩy vào trên vách đá này, chỉ thấy một khoảng tường đá rộng một thước đột nhiên thụt vào như một cánh cửa, lại lần nữa hình thành một thông đạo mới.

Lúc này Tiêu Hoằng cũng không dừng lại, trực tiếp ném Lạc Tuyết Ninh vào trong, sau đó bản thân hắn cũng cúi người chui vào, theo Tiêu Hoằng đi vào trong thông đạo này, chỉ thấy bên trong lại là một không gian khá lớn, ngang với một cái phòng nhỏ.

Một lần nữa quay người đóng kín vách đá lại, Tiêu Hoằng mới tựa vào nham vách, hơi thở ra, nói:

- Đã hoàn toàn an toàn rồi.

Nói xong, Tiêu Hoằng liền lấy ra một cái Ma Văn chiếu sáng, sau khi khu động thì mắc nó lên trên vách đá, cũng lấy ra Ma Văn thông tin đang không ngừng chấn động, thông qua Ngự lực để nhắn tin cho Mai Kiệt và Mộ Khê Nhi, mỗi người một tin, đại khái là giống nhau, đó là mình đã tạm thời tìm được một nơi an toàn để trốn, Tiêu Hoằng làm như vậy, không phải là để mong bọn họ hỗ trợ, nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là hiện tại hắn dùng thân phận Quyền Tàng, không tiện bạo lộ, đồng thời Tiêu Hoằng cũng biết rõ hắn vừa phải đối mặt với quân đội của Duy Lâm Công Quốc, một khi đám người Mai Kiệt hành động, thì thương vong lớn sẽ là điều không thể tránh khỏi, điều này sẽ làm cho thế cục càng khó khống chế hơn.

Mượn dùng ngọn đèn mờ nhạt, Lạc Tuyết Ninh tựa lưng dựa vào vách tường, ngồi trên mặt đất, có thể nhìn thấy cảnh vật bốn phía rất rõ ràng, nơi này rõ ràng có dấu vết con người lưu lại, thậm chí bên cạnh chân nàng, còn có một con rối, cùng một ít kiếm gỗ do nhánh cây đẽo thành, hiển nhiên là do lũ nhỏ bỏ lại.

Thậm chí Lạc Tuyết Ninh có thể tưởng tượng ra trước đây, nơi này hẳn là có một đống trẻ con đang vây quanh, đùa nghịch lẫn nhau, giống như một câu lạc bộ nhỏ vậy.

- Cảm ơn, nhưng vì cái gì mà ngươi phải cứu ta?

Lạc Tuyết Ninh đã bắt đầu đổ mồ hôi, giọng nói suy yếu.

- Nhấc tay làm chút chuyện mà thôi, hoặc là nói đây là hậu mãi của lần giao dịch trước!

Tiêu Hoằng nghĩ một chút rồi đáp. Kỳ thật nguyên nhân hắn cứu Lạc Tuyết Ninh thì có rất nhiều, có kia cùng nhìn thấy Lạc Tuyết Ninh đặc thù có cảm giác, cũng có cái gọi là địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, đương nhiên trọng yếu nhất vẫn là câu nói đầu tiên, là “nhấc tay làm chút chuyện” mà thôi.

- Không thể tưởng được, ngươi còn là một thương nhân không tồi.

Lạc Tuyết Ninh nói, sau đó lập tức ho nhẹ hai tiếng.

Khi Lạc Tuyết Ninh ho khan, Tiêu Hoằng mới chú ý tới trên ngực trái Lạc Tuyết Ninh còn dính lại Ma Văn phiêu hình đôi bọ cạp, cũng có máu màu đỏ sậm chảy ra.

- Ngươi bị thương ư?

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói.

- Đây là...

Lạc Tuyết Ninh chỉ kịp nói một nữa, đã thấy Tiêu Hoằng bước nhanh tới, trực tiếp xé luôn y phục dạ hành của Lạc Tuyết Ninh ra, khiến cho bộ ngực của Lạc Tuyết Ninh lộ ra trước gió.

- Này, ngươi...!

Thấy bộ ngực ngạo nhân của mình đột nhiên lộ ra trước mặt một nam nhân, khuôn mặt Lạc Tuyết Ninh lập tức trở nên đỏ rực, tuy nhiên, lúc này chân tay nàng lại đang như nhũn ra, không phản kháng được.

Lại nhìn Tiêu Hoằng vào lúc này, dường như không có chút bộ dáng ngượng ngùng nào, vẫn là câu nói kia, Tiêu Hoằng là Dược sư, chỉ cần không phải địch nhân, thì trị liệu thương thế đã gần như trở thành một hành vi bản năng của Tiêu Hoằng.

Cẩn thận quan sát một phen, Tiêu Hoằng liền lấy ra Ma Văn đao giải phẫu từ trong túi Ma Văn, khu động xong, lập tức nhẹ nhàng cắt một vết trên ngực của Lạc Tuyết Ninh, sau đó thật cẩn thận rút Ma Văn phiêu có móc câu ra, lại quan sát một phen nữa, Tiêu Hoằng mới chậm rãi lên tiếng:

- May mà, đây chỉ là thuốc mê bình thường, chứ không phải là kịch độc!

Nói xong, Tiêu Hoằng liền tháo xuống túi hành trang màu đen của mình, lấy từ bên trong ra một bình thuốc nhỏ, bên trong là Văn đan giải độc mà Tiêu Hoằng vừa mới chế tạo ra.

Lấy ra một hạt, Tiêu Hoằng liền tự chủ trương, căn bản không có trưng cầu ý kiến của Lạc Tuyết Ninh, trực tiếp mở miệng Lạc Tuyết Ninh ra, ném vào miệng nàng, sau đó ngón tay khẽ vuốt lên trên cổ của Lạc Tuyết Ninh.

Dưới động tác này, Lạc Tuyết Ninh hoàn toàn theo phản xạ mà nuốt xuống, trực tiếp nuốt Văn đan giải độc vào trong bụng.

Tiếp theo Tiêu Hoằng liền cúi người xuống, trực tiếp há miệng nhằm vào bộ ngực của Lạc Tuyết Ninh, không có chút kiêng nể gì, bắt đầu hút lên, ra sức hút ra các luồng máu độc tại miệng vết thương, sau đó nhổ ra, biện pháp tuy rằng có vẻ rất nguyên thủy, nhưng mà trước mắt cũng chỉ có biện pháp này.

Đại khái hút được khoảng hai phút, thấy máu chảy ra đã khôi phục lại thành màu đỏ tươi, Tiêu Hoằng liền dùng Ma Văn trị bệnh quét qua vài lần trên miệng vết thương, miệng vết thương dần dần khép lại.

- Không sai biệt lắm, chỉ cần lát nữa, phỏng chừng sẽ không có việc gì rồi!

Tiêu Hoằng nói xong, một lần nữa phủ bộ quần áo lên người Lạc Tuyết Ninh,

sau đó không chút quan tâm Lạc Tuyết Ninh, mà tự mình lấy cái siêu nước ra, ném vào một viên Văn đan giải độc, sau khi hòa tan, Tiêu Hoằng dùng nước này để súc miệng, lúc này mới được coi là làm xong mọi chuyện.

Mà đúng lúc này, Lạc Tuyết Ninh đã cảm giác được tay chân lạnh như băng của mình đã có chút tri giác, không ngừng khôi phục lại.

- Không thể tưởng được, Quyền Tàng vậy mà lại là một Dược sư, khi trước ta còn tường rằng ngươi là một Ngự Văn Giả cơ chứ, đúng là tên cũng giống như người a, ẩn sâu không
lộ!

Lạc Tuyết Ninh lên tiếng, so với khi trước, giọng của nàng đã rõ ràng có lực hơn rất nhiều, đã không phải quá suy yếu nữa.

Tiêu Hoằng không nói gì, chính nhẹ nhàng cười, sau đó dùng mặt nạ che đi cái cằm của mình, cầm cái siêu đứng dậy, đi về phía một chỗ vách tường.

Tuy nhiên ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới đi được một nửa đường, bước chân đột nhiên ngừng lại, sau đó hắn cúi xuống, thật cẩn thận nhặt lên một món đồ chơi hình con gấu nhỏ, nét mặt đã không còn chút tùy ý nào nữa, mà là lộ rõ một chút thương cảm nhàn nhạt, sau đó hắn vươn tay, phủi đi tro bụi trên bề mặt món đồ chơi này, động tác vẻ tràn ngập thương tiếc.

- Cái đồ chơi hình con gấu kia, dường như rất có ý nghĩa đối với ngươi...!

Lạc Tuyết Ninh nhìn thấy hành động của Tiêu Hoàng, liền hỏi.

- Nó là của muội muội ta.

Tiêu Hoằng đáp, sau đó thật cẩn thận lau sạch món đồ chơi hình con gấu này, đặt nó dựa vào vách tường, động tác có vẻ rất nhẹ, rất nhu hòa.

- Muội muội của ngươi? Vậy muội muội của ngươi...!

Chỉ nói được nửa câu, Lạc Tuyết Ninh đột nhiên ngừng lại, từ giọng của Tiêu Hoằng, dường như nàng đã nghe ra một chút hương vị, vội vàng xin lỗi:

- Thật có lỗi...!

Tiêu Hoằng không đáp lại, cũng không tỏ vẻ gì, cầm lấy cái siêu đi vào một khe hở trên vách đá, nước suối bên trong đang không ngừng nhỏ ra, chảy đầy siêu, hắn một lần nữa đi tới trước mặt Lạc Tuyết Ninh, đưa cái siêu qua, sau đó tự mình ngồi đối diện Lạc Tuyết Ninh, nhưng lại không hề nhìn nàng, mà là lẳng lặng nhìn chằm chằm vào vách tường, dường như hắn đang nhớ về thời thơ ấu.

Hắn mang theo muội muội, cùng một lũ trẻ nữa đi tới nơi này “chiếm núi xưng Vương”, tránh né cha mẹ “đuổi giết.” Đồng thời đã lưu lại đây đủ loại đồ chơi khác nhau.

Một khu vực lớn như vậy cũng bị bọn hắn từng bước đào ra, dường như khi đó đã dùng cả một năm thì phải.

- Ai. .!

Tiêu Hoằng bỗng nhiên thở dài một cái, lấy tay giụi giụi mắt.

- Nơi này dường như có một chút ý nghĩa đối với ngươi thì phải!

Lạc Tuyết Ninh uống vào mấy ngụm nước suối, hỏi thử, vẫn là câu nói kia, trong lúc mơ hồ, trên người Quyền Tàng tản ra một loại khí tức, khiến cho nàng rất muốn tìm hiểu về hắn, trong lòng cực kỳ tò mò về Quyền Tàng này.

- Trước kia thì có, hiện tại thì không!

Tiêu Hoằng đáp vô cùng hàm hồ.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Lạc Tuyết Ninh mở miệng hỏi.

- Điều này thì ngươi đừng nên hỏi!

Tiêu Hoằng trả lời phi thường rõ ràng lưu loát.

- Ngươi xem a, nói thế nào thì chúng ta cùng đã được coi là sinh tử chi giao rồi chứ, ta đã cứu ngươi một lần, ngươi đã cứu ta hai lần, bất kể từ bất kỳ góc độ nào mà nói, ta cũng sẽ không gây bất lợi đối với ngươi, hơn nữa hiện tại tay chân ta đã khôi phục, nếu mà muốn bất lợi đối với ngươi, thì ta đã sớm động thủ rồi!

Lạc Tuyết Ninh nói, có thể nói, ở bên cạnh Tiêu Hoằng càng lâu, Lạc Tuyết Ninh càng tò mò với hắn hơn.

Tiêu Hoằng hơi nhìn Lạc Tuyết Ninh một cái, không hề nghi ngờ, lời nói của Lạc Tuyết Ninh cùng có chút đạo lý. Hơn nữa thân phận Quyền Tàng này đối với Tiêu Hoằng mà nói, thì cũng không có gì quá quan trọng, cùng lắm thì lộ ra thôi, nhất là ở trước mặt Lạc Tuyết Ninh, việc bại lộ và che giấu dường như đều không phải chịu uy hiếp trí mạng gì cả, hơn nữa hiện tại Tiêu Hoằng cũng đã có một chút năng lực tự bảo vệ mình rồi.

Vì thế Tiêu Hoằng nghĩ nghĩ một chút, vẫn bỏ kính mắt xuống, gỡ luôn mặt nạ bảo hộ, nói:

- Tính tò mò của nữ nhân thật là rất đáng sợ, tuy nhiên, ngươi cứ xem đi, có nhìn thấy thì ngươi cũng không quen đâu.

Nhưng tình hình lại không giống như Tiêu Hoằng nghĩ, ngay khi khuôn mặt của Tiêu Hoằng lộ ra trước mặt Lạc Tuyết Ninh, Lạc Tuyết Ninh ngạc nhiên tới mức hai mắt đột nhiên mở to ra.

Cùng lúc đó, một loại cảm giác trong nháy mắt đã lan khắp thân thể Lạc Tuyết Ninh, đó chính là quen thuộc, cực kỳ quen thuộc, nhưng mà nàng lại không thể nào nhớ nổi cảm giác quen thuộc này là do gặp từ khi nào, chỉ phảng phát giống như đang gặp một người bạn lâu năm vậy.

- Ngươi... ngươi...!

Lạc Tuyết Ninh dùng ngón tay chỉ về phía Tiêu Hoằng, muốn nói nhưng lại không nói nên lời.

- Rất quen thuộc phải không, điều này cũng không gì kỳ quái cả, ta cũng không ngại trực tiếp nói cho ngươi, ta chính là học sinh Phân viện, nói không chừng ngươi nơi nào đó trên sân trường đã từng thấy ta cũng nên.

Tiêu Hoằng cười cười đáp lại.

- Không đúng, không phải ở trường học, ngươi đã từng đi qua Đỗ Khắc Tỳ Tinh chưa?

Lạc Tuyết Ninh bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

- Đỗ Khắc Tỳ Tinh? Là cái gì vậy, chưa từng nghe qua.

Tiêu Hoằng nhìn biểu tình của Lạc Tuyết Ninh, bản thân hắn cùng có chút buồn bực, chẳng lẽ nàng cũng cảm thấy quen mình thật sao?

- Được rồi, đổi một cách nói khác, thật lâu trước kia Đỗ Khắc Tỳ Tinh đã trở thành Ma Duệ Tinh, hiện tại đã là một viên tinh cầu của Liên hợp thể Á Tế Á.

Lạc Tuyết Ninh nói.

- vẫn chưa từng nghe qua, nói thật cho ngươi biết, ta từ nhỏ đến lớn, đừng nói là Vũ Nhuận Tinh, ngay cả Thái Ngô Thành mà ta cũng chưa từng đi ra ngoài!

Tiêu Hoằng thấy bộ dáng thần thần bí bí của Lạc Tuyết Ninh, hắn liền nói thẳng luôn.

- Vậy thì thật kỳ quái, không phải ở Đỗ Khắc Tỳ Tinh, vậy thì ở đây nhỉ?

Lạc Tuyết Ninh cắn răng suy tư, nhưng mà nghĩ mãi vẫn không ra.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện