- Ai đó?
Ngay khi Tiêu Hoằng và Lạc Tuyết Ninh vừa rời khỏi thùng rác, trở lại ngõ nhỏ thì phía sau bỗng nhiên truyền tới tiếng nói như vậy.
Lúc này Tiêu Hoằng gần như không tạm dừng, ánh mắt biến đổi, đột nhiên xoay người giơ tay, bắn ra một năng lượng thể như quạt lông chim, không cần nhắm chính xác, trực tiếp đánh vào binh sĩ Duy Lâm ở đầu đường.
Đồng thời phản ứng của Lạc Tuyết Ninh cũng cực nhanh, khống chế Lưu Văn nhanh như chớp, xuất hiện trước người binh sĩ Duy Lâm này, đỡ lấy thi thể của hắn, rất nhanh thả vào thùng rác.
Tuy nhiên đúng lúc này thần sắc của Tiêu Hoằng và Lạc Tuyết Ninh biến đổi. Hắn chỉ cảm thấy phía sau truyền tới một luồng khí lạnh giá. Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng một bóng đen như âm hồn xẹt qua cạnh hắn, lao thẳng về phía Lạc Tuyết Ninh.
Không đợi Lạc Tuyết Ninh có phản ứng, tay phải của đối phương đã nhẹ nhàng lướt qua túi hành trang an toàn của nàng. Đai an toàn trực tiếp đứt rời. Sau đó bóng đen đã xuất hiện ở góc phố đối diện, động tác nhẹ nhàng mà cực nhanh, khiến người ta có cảm giác mơ hồ mà quỷ dị. Bàn tay hắn đang cầm túi hành trang của Lạc Tuyết Ninh.
- Là ngươi?
Khi bóng đen dừng lại, Tiêu Hoằng rốt cục có thể nhìn rõ hình dáng. Trong nháy mắt, thần sắc hắn đại biến, trán toát mồ hôi lạnh. Bởi vì hắn hoàn toàn nhìn rõ người kia chính là bóng đen trong giếng mò. Một góc áo choàng bị rách chính là bằng chứng tốt nhất. Bởi vì lúc đó Tiêu Hoằng đã xé xuống, hiện tại cũng còn giữ lại một góc kia.
Mà Tiêu Hoằng cũng thấy rõ ràng thực lực của bóng đen này rốt cục đáng sợ tới mức nào, sâu không thể thấy đáy.
Bóng đen này không hề có chút ý định đáp lại, mở túi hành trang của Lạc Tuyết Ninh ra, tìm kiếm một chút liền lôi ra hộp gỗ chứa Duệ cốt, nhẹ nhàng mở ra nhìn thoáng qua một chút liền đặt vào trong ngực.
Lạc Tuyết Ninh cách Tiêu Hoằng không xa thấy túi hành trang bị cướp, đầu tiên là cả kinh, sau đó liền căm thù và cảnh giác vô tận với bóng đen, vẻ mặt vô cùng ác liệt.
Không nghi ngờ gì nữa, Duệ cốt kia là do Lạc Tuyết Ninh trải qua thiên tân vạn khổ mới lấy được.
Thấy bóng đen có dấu hiệu rời đi, Lạc Tuyết Ninh còn có thể bận tâm nhiều sao? Nàng không nói nhiều, lập tức điều khiển Lưu Văn, cũng phát động lần công kích đầu tiên với bóng đen.
- Phá.
Lạc Tuyết Ninh hét lớn một tiếng. Sóng âm dày đặc đánh thẳng về phía đối phương.
Bóng đen không hề trốn tránh, đứng lẳng lặng tại chỗ. Tuy nhiên Tiêu Hoằng đứng tại ngõ nhỏ lại khiếp sợ. Sóng âm cường đại vô cùng trong mặt bóng đen giống như không có chút sức chiến đấu. Chỉ thấy sóng âm giống như gió nhẹ lướt qua người bóng đen, không hề tạo thành chút tổn thương nào.
-Thế...
Thấy cảnh tượng như vậy, Lạc Tuyết Ninh cứng đờ ra. Toái âm của nàng cho dù là Đại Ngự Sư cũng phải tránh né, bóng đen này lại có thể hóa giải dễ dàng như vậy.
Ngay lúc Lạc Tuyết Ninh đang khiếp sợ cực độ thì cánh tay bóng đen đã hơi động. Hắn chỉ dùng hai ngón tay cầm túi hành trang của Lạc Tuyết Ninh, sau đó vất về phía nàng.
Ầm.
Vốn cái túi hành trang bay rất từ từ nhưng khi đập vào ngực Lạc Tuyết Ninh lại chấn động lớn vô cùng. Giờ khắc này lực đánh chẳng khác nào một chiếc xe tải Ma Văn, đánh vào Lạc Tuyết Ninh khiến nàng không tự chủ được mà phải lui lại phía sau, tới vách tường chỗ Tiêu Hoằng mới ngừng lại, sau đó cả người cả túi ngã lăn ra mặt đất.
- Khụ khụ.
Lạc Tuyết Ninh ôm ngực ho mãnh liệt, thân thể rất đau đớn như cũng không bị thương nặng. Bóng đen dường như nắm rất chuẩn lực lượng.
- Đừng cho ta là người nhân từ. Nể ngươi là đồ đệ của A Di La nên ta mới tha chết cho ngươi thôi.
Bóng đen nói trầm thấp, không thể nhận ra là nam hay là nữ, hiển nhiên đã có Ma Văn thay đổi âm thanh, sau đó từ từ đi hai bước về phía đường trung tâm, cánh Lạc Tuyết Ninh một khoảng.
- Ngươi rốt cục là ai? Vì sao lại lấy đồ của ta?
Lạc Tuyết Ninh ôm ngực, đau đớn nói. Tuy nhiên nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Mà bóng đen tới gần hơn, nàng có thể cảm nhận rõ được uy áp cường đại, dường như có thể khóa tất cả mọi thứ bốn phía lại.
Mà Tiêu Hoằng thần sắc cùng nghiêm túc hẳn. Trước kia hắn đã biết thực lực của bóng đen là cấp độ hắn không thể so được, bởi vậy mới cố hết khả năng chờ thời cơ hành động.
- Ha ha ha.
Lúc này bóng đen bỗng phát ra tiếng cười trầm thấp, dường như trào phúng, khinh thường nói:
- Duệ Cốt nào của ngươi? Bằng chứng đâu?
- Ta lấy được tất nhiên là của ta.
Lạc Tuyết Ninh đáp.
- Thế nó hiện giỜ ở trên tay ta, ta lấy được tất nhiên cũng là của ta.
Bóng đen tiếp tục dùng âm thanh trầm thấp đáp, tuy rằng nghe rất lạ tai nhưng lời nói lại đầy vẻ người bề trên răn dạy người dưới.
- Ngươi...
Lạc Tuyết Ninh hơi nghẹn lời.
- Nói cho ngươi biết. Đối với Duệ cốt ngươi chỉ là một kẻ trộm. Duy Lâm kia cùng là kẻ trộm. Bởi vì thứ này không thuộc về các ngươi. Ta muốn trả nó lại cho nguyên chủ, cùng là đưa thứ vốn thuộc về hắn trở về. Thế không phải là tốt sao?
Bóng đen nói tiếp.
Tiêu Hoằng đứng một bên cảm thấy như nằm mơ. Hắn nghe không hiểu. Hàm ý của bóng đen này là thế nào? Ánh mắt hắn không ngừng đảo qua trên người hắn và đánh giá, định quan sát tất cả chi tiết trên người hắn.
- Các ngươi rốt cục là ai?
Ngay khi bóng đen vào Lạc Tuyết Ninh đang nói chuyện thì ở ngã tư đường đột nhiên xuất hiện mười người mặc đồng phục, túi hông chứa Ma Văn, không cần nghĩ cùng biết là binh sĩ Duy Lâm rồi.
- Lạc Tuyết Ninh và Quyền Tàng.
Một gã binh sĩ Duy Lâm
trong đó nhận ra Lạc Tuyết Ninh và Quyền Tàng liền không phân trần mà cầm Ma Văn địch trong tay thổi lên, trong nháy mắt phát ra tiếng động chói tai, truyền khắp nơi nơi.
Sau một lát, ngã tư đường nhìn như rộng lớn đã xuất hiện gần ba trăm binh sĩ Duy Lâm, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Ánh sáng Ma Văn năm màu mang theo vẻ âm lãnh đang không ngừng hiện lên trong tay bọn họ.
Mà đầu lĩnh của ba trăm binh sĩ Duy Lâm này chính là Dương Thuận.
Nhìn thấy Lạc Tuyết Ninh ôm ngực dựa vào tường, Quyền Tàng và một bóng đen thần bí đứng một bên, trên mặt Dương Thuận lộ vẻ vui sướng và đắc ý vô tận.
- Lạc Tuyết Ninh, lần này ngươi chắp cánh cũng khó thoát rồi nhỉ? Còn cả Quyền Tàng và tên mặc áo đen kia. Ta khuyên các ngươi không muốn chết thì nên thành thật chịu trói đi. Nói cho các ngươi biết. Hiện giỜ toàn bộ Thái Ngô Thành nơi nơi đều là người của chúng ta rồi.
Vẻ mặt Dương Thuận âm lãnh, gằn từng chữ một.
- Lắm lời phiền quá. Im lặng một chút đi.
Bóng đen đang đứng giữa đường lẩm bẩm đáp lại lời nói tràn ngập uy áp của Dương Thuận, có vẻ không kiên nhẫn, sau đó rất tùy ý vung tay trái.
Lúc này chuyện khiến Lạc Tuyết Ninh và Tiêu Hoằng vô cùng khiếp sợ xảy ra.
Chỉ thấy trong nháy mắt khi tay trái của bóng đen vung lên, năm ngón tay hắn đã có từng luồng điện mang, đồng thời phủ một tầng năng lượng màu vàng.
Ngay sau đó, màng năng lượng liền dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà nhanh chóng bành trướng ra, giống như bàn tay của bóng đen đang sinh trường không hạn chế vậy.
Chỉ trong ba giây ngắn ngủi, Tiêu Hoằng, Lạc Tuyết Ninh thậm chí là binh sĩ Duy Lâm đều trắng bệch cả mặt mũi. Năng lượng thể màu vàng trên tay bóng đen đã vô cùng lớn, chiều dài ước chừng ba trăm thước, rộng cũng tới hơn trăm thước.
Năng lượng thể màu vàng hình bàn tay mang theo điện mang chói mắt, hoàn toàn bao phủ trên đỉnh đầu ba trăm binh sĩ Duy Lâm, làm cho người cả có cảm giác trời sập xuống, đỉnh đầu đột nhiên hiện ra một bầu trời bằng vàng vậy. Mặt đất giờ khắc này cũng trở nên sáng ngời.
Mà lúc này nhìn bóng đen vẫn thoải mái vô cùng, không cảm thấy chút dao động, sau đó rất tùy ý đưa tay, phóng xuống một cái.
Ầm ầm ầm!
Bóng đen buông tay, "bàn tay" khổng lồ màu vàng trên đỉnh đầu binh sĩ Duy Lâm đột nhiên nện xuống mặt đất, truyền ra tiếng động đỉnh tai nhức óc. Nơi "bàn tay" có thể bao phủ, mặt đất bắt đầu vỡ vụn, đồng thời không ngừng chìm xuống. Thổ địa bốn phía dưới lực lượng này cũng rạn nứt theo.
Sóng xung kích mành liệt giống như một con lốc siêu cấp phá hủy hoàn toàn phòng ốc và vách tường bốn phía.
Tiêu Hoằng đứng ở đầu ngõ nhỏ, sắc mặt khiếp sợ. Chỉ thấy mặt đất chấn động mành liệt, giống như động đất cấp chín vậy, thậm chí không thể không túm lấy thùng rác ở bên cạnh mới có thể đứng vững.
Lại thấy bàn tay khổng lồ kia trong khoảnh khắc đã chìm vào lòng đất, không biết là đi được bao sâu. về phần Dương Thuận, thậm chí là ba trăm binh sĩ Duy Lâm kia, Tiêu Hoằng đã có thể tưởng tượng ra được bộ dáng của bọn họ rồi.
Mà bóng đen vẫn vô cùng thoải mái như trước. Điều này khiến Tiêu Hoằng lại một lần nữa nắm chặt tay. Giờ khắc này hắn rốt cục cảm nhận được Ngự lực tăng lên tới trình độ nhất định sẽ như thế nào. Tất cả những tin tức trước kia đều là tin vịt cả.
Khoảng mười mấy giây sau, bàn tay màu vàng mới biến mất, mặt đất khôi phục bình tĩnh. Nhưng trước mặt Tiêu Hoằng giỜ chỉ còn một đống hỗn độn.
Sau đó bóng đen không dừng lại chút nào, nhẹ nhàng liếc về phía Tiêu Hoằng một chút, thân thể hiện ra một luồng năng lượng như cánh dơi, sau đó nhoáng lên liền biến mất trong tầm nhìn của Lạc Tuyết Ninh, không còn bóng dáng. Thậm chí phương hướng hắn biết mất cũng không thể thấy rõ.
Thế giới vốn ầm ầm trong khoảnh khắc chỉ còn lại Tiêu Hoằng và Lạc Tuyết Ninh
Cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, thấy bốn phía khôi phục bình tĩnh một lần nữa, Tiêu Hoằng mới nơm nớp lo sợ tiến tới gần mặt đất bị vỡ vụn có hình một bàn tay kia.
Nhìn lại, thần sắc Tiêu Hoằng lại biến đổi một lần nữa. Chiều sâu bàn tay này chừng hơn mười thước, có thể nói là khiến người ta sợ hãi. Mà đám binh sĩ Duy Lâm vừa rồi còn nhe răng nhếch miệng lúc này đã căn bản không còn nhìn rõ hình dáng thi thể.