Cầu Cầu ở cạnh đó nhìn vẻ thân thiết của Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi cũng không cam lòng yếu thế, vặn vẹo thân thể, nhảy nhót liên tục, đi lên trên vài Tiêu Hoàng. cũng học Mộ Khê Nhi mà ôm lấy cổ Tiêu Hoàng. cái đầu nhỏ liên tục cọ lên mặt hắn.
Tiêu Hoằng cũng trìu mến xoa đầu nó, dùng mũi đụng vào mặt nhỏ của cầu Cầu, giống như một nhà ba người vậy.
Phải chừng năm phút sau Tiêu Hoằng mới tách khỏi Mộ Khê Nhi, sau đó nắm ta nàng đi vào trong phòng ngủ.
Lúc này Tiêu Hoằng cũng không giống như tình nhân, tình chàng ý thiếp mà hơi ngượng ngùng đưa tay đặt lên vài Mộ Khê Nhi, rất khẽ, rất nhẹ.
Có thể nói trong lòng Tiêu Hoàng. Mộ Khê Nhi hiện giờ đã thánh khiết như tiên tử, không dám khinh nhờn, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt nàng.
Biết Tiêu Hoằng bình yên vô sự, vẻ mặt Mộ Khê Nhi rốt cục cũng lộ vẻ thoải mái và sung sướng, đồng thời thân thiết hỏi chuyện phát sinh mấy ngày vừa qua.
Đối với câu hỏi của Mộ Khê Nhi, Tiêu Hoằng trả lời nửa thật nửa giả. Sự thật chính là phần tiến vào công viên kia. Giả là chuyện sau khi biến thân thành Quyền Tàng. nói là chạy tới ngoại ô liền bỏ rơi được đám người Miêu Thần.
Đương nhiên lời nói này không phải Tiêu Hoằng muốn lừa aạt nàng mà bởi chuyện của Quyền Tàng. thậm chí là Duy Lâm Công Quốc đối với Mộ Khê Nhi cũng chẳng có chút lợi ích nào.
Nói không chừng một khi bị bại lộ nàng còn rước phải họa sát thân cũng không chừng. Tiêu Hoằng cùng không dám đề cập tới Lạc Tuyết Ninh, sợ Mộ Khê Nhi ăn dấm, tốt nhất là lưu lại về sau.
Thực tế theo Tiêu Hoằng thấy thì hắn và Lạc Tuyết Ninh cũng không có quan hệ nam nữ gì cả.
Đối với lời nói nửa thật nửa giả của Tiêu Hoàng. Mộ Khê Nhi cũng không hoài nghi nhiều.
- Tóm lại anh bình an là tốt rồi. Những chuyện khác em không quan tâm.
- À đúng rồi.
Mộ Khê Nhi bỗng nhiên nhớ ra, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tiêu Hoằng:
- Từ nay trở đi em quyết định ta phải mạnh lên. Em muốn khắc khổ tu luyện Ngự lực. Chẳng qua Huyết Thí Tu Luyện Pháp hơi thâm ảo với em. Anh có thể thãng cấp mau hơn không?
Thấy Mộ Khê Nhi phụng phụ vẻ mặt có vẻ chưa thấy thỏa mãn, Tiêu Hoằng không kìm nổi nhìn thêm một chút, sau đó cười thoải mái.
- Có sao? Dù sao hiện tại anh là bạn trai em, phải nghĩbiện pháp thay em.
Mộ Khê Nhi nói tiếp.
- Đương nhiên là có rồi. Hiện giỡngự lực của em đạt cấp mấy?
Tiêu Hoằng nói khẽ.
- Sắp là Ngự Đồ cấp bốn rồi.
Mộ Khê Nhi đáp.
- Chờ một chút.
Tiêu Hoằng nói xong liền đi tới bàn để đồ, lấy ra hai hộp nhỏ đặt trước mặt Mộ Khê Nhi, sau đó mở ra.
Trong hộp chính là một cây Ngự Hương. mà trong cái khác chính là Ma Văn Ngự Hương.
- Đây là gì?
Mộ Khê Nhi nhìn thứ trước mặt. hơi nghi hoặc hỏi. Có thể nói Mộ Khê Nhi hầu như chả hiểu gì đối với Ma Văn.
- Phối hợp hai thứ này mà dùng thì có thể rất nhanh đạt tới Ngự Đồ cấp mười.
Tiêu Hoằng nói xong liền đặt một quyển Khí Tức Huấn Luyện Pháp đơn giản
nhất vào tay Mộ Khê Nhi, sau đó dạy nàng sử dụng thế nào.
Mộ Khê Nhi nghe rất cẩn thận, liên tục aật đầu. Hiển nhiên lần này nàng thật sự có quyết tâm mạnh lên.
Mà trên thực tế loại Ngự Hương này cũng không khó nắm giữ. Hơn nữa bản thân Mộ Khê Nhi không ngốc, nhanh chóng nắm được bí quyết.
Hai người ở trong phỏng chừng một giờ. Đúng lúc này Mộ Khê Nhi mới ôm Cầu Cầu có hơi tiếc nuối mà rời đi.
Có thể nói nếu không phải Miêu Thần tồn tại thì bọn họ hoàn toàn có thể giống như những đôi yêu nhau, đi khắp mọi nơi. Nhưng nếu thế thì Tiêu Hoằng sẽ bị hoài nghi học sinh của Phân viện. Tới lúc đó Miêu Thần sẽ liên tục gây phiền toái, mà bị hại đầu tiên sẽ là Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ, sau đó sẽ sợ Miêu gia âm thầm ám sát.
Dù sao thì sự tồn tại của Tiêu Hoằng tuyệt đối là một uy hiếp chí mạng với Miêu gia.
Nhìn Mộ Khê Nhi có vẻ hơi không nỡ rời đi, vẻ mặt của Tiêu Hoằng cũng chứa chút tiếc nuối, còn có một tia sát ý.
Đối với hành động của Miêu Thần ngày hôm qua, trong lòng Tiêu Hoằng đã hận rất sâu nhưng cũng không vì hận thù mà làm bừa.
Nếu muốn thoát khỏi trạng thái hiện tại thì chỉ có một biện pháp đó là tăng thực lực. Nếu một ngày kia thực sự có thể giống như bóng đen, vung tay một cái khiến ba trăm người mất mạng thì làm sao phải sợ đầu sợ đuôi như hôm nay chứ.
Lại trở lại trong phòng ngủ một lần nữa, sửa sang lại một phen, Tiêu Hoằng liền cầm hộp gỗ nhỏ đi ra, tiến thẳng về phòng trước.
- Lý Nhạc, ngươi vào đây một chút.
Đi tới phòng trước, thấy Lý Nhạc đang đứng cạnh một gã học đồ, Tiêu Hoằng liền nói khẽ, sau đó ngồi vào trong quầy.
- Ồ? Hoàng ca, ngươi ra rồi à? Mộ Khê Nhi đâu? Nàng tới từ sáu giờ chờ ngài
đó.
Lý Nhạc đi tới cạnh Tiêu Hoằng, cười cợt nhả nói.
Tiêu Hoằng cũng không trả lời lập tức mà trực tiếp cầm hộp gỗ trong tay đặt vào tay Lý Nhạc.
- Cái gì đây?
Lý Nhạc hỏi.
- 1000 kim văn kim tệ.
Vẻ mặt của Tiêu Hoằng bình thản nói.
- Khụ khụ.
Lý Nhạc nghe vậy trực tiếp sặc nước bọt, ho khan mành liệt hai tiếng, tay run lên, suýt nữa là rơi hộp xuống đất. 1000 kim tệ đó. Cho dù là việc làm ăn của Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ có tốt thì đây cũng là một khoản rất lớn.
- Từ hôm nay, kế hoạch xây dựng thêm Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ chính thức khời động. 1000 kim tệ này là tài chính ban đầu, nếu không đủ thì nói sau. Tóm lại kế hoạch của ta chính là chiếm lấy cả khu phố này, coi như đây là căn cứ địa cho chúng ta khuếch trương ra bên ngoài.
Tiêu Hoằng nói khẽ.
- Hoàng ca, ta thấy chúng ta hẳn nên mọc lên
như nấm mới tốt, hạn chế ở một chỗ cũng không tốt lắm đâu.
Lý Nhạc hơi nghi hoặc hỏi.
- Chuyện này ngươi không hiểu rồi. Ta đã tiếp xúc một thời gian với đám An Vinh, thế nên ta hiểu được một chút. Phàm là những thế lực có thể phát triển lâu dài đều có tổng bộ hoặc có phạm vi thế lực tuyệt đối. Mà chúng ta chỉ dựa vào Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ thì vẫn chưa đủ. Cả con phố này còn không tồi.
Tiêu Hoằng nói.
- Mặt khác cầm tiền này, bước đầu tiên của chúng ta là hoàn toàn mua căn phòng mà Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ đang thuê. Nếu không đủ thì nói với ta một tiếng.
- Vâng.
Lý Nhạc vội gật đầu. Lần này Tiêu Hoằng rõ ràng muốn chơi thật, về phần Tiêu Hoằng kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy thì hắn cũng không kỳ quái. Trợ giúp công ty Mỹ Nhân chế Ma Văn ảnh hiệu thì không chừng kiếm được khối đấy.
Giao việc xong, Tiêu Hoằng cũng không nói nhiều, nhìn tờ báo đặt trên quầy, tùy tay cầm lấy đi về phía phòng bên, nhìn xem có chút đồ ăn gì thì ăn rồi tới Phân viện Tây Tân Ma Văn.
Tuy nhiên ngay khi hắn tiện tay mở báo thì vẻ mặt chấn động. Toàn bộ trang
bìa đêu là thông tin vê Quyên Tàng.
Một bên là trang phục bình thường và đạo cụ của Quyền Tàng, bối cảnh là vết tay sâu không thể lường kia, còn đưa tin rất lớn, trong đó bắt mắt nhất là tiêu đề — Quyền Tàng, đồ đệ của A Di La.
Còn một bộ phận khác đó là cách miêu tả khoa trương. Vụ của học sinh Phân viện trước đó đã bị việc Quyền Tàng làm che phủ.
- Không phải khoa trương như vậy chứ?
Tiêu Hoằng nhìn tờ báo rồi thì thào, vẻ mặt cũng hơi biến đổi. vốn hắn nghĩ Lạc Tuyết Ninh chỉ thuận miệng nói mình là sư ca mà thôi, không ngờ lại công khai tuyên truyền ra ngoài như vậy.
- Thế thì đùa cho sướng đi.
Tiêu Hoằng bất đắc dĩ lắc đầu, tiến vào phòng liền tùy tiện ném tờ báo, bắt đầu tìm ít cơm thừa đổ vào dạ dày, trong đầu không ngừng nghĩ tới bóng đen kia. Rốt cục thân phận hắn là gì? Nếu đơn thuần chỉ là vì lấy Duệ cốt thì lúc trước còn theo dõi làm gì?
Kẻ địch? Tiêu Hoằng thấy không giống bởi từ đầu tới cuối hắn có thể nhận ra bóng đen còn nương tay với Lạc Tuyết Ninh. Hơn nữa bóng đen kia cũng không phải hạng nhân từ, trực tiếp giết ba trăm binh sĩ Duy Lâm chính là bằng chứng tốt nhất.
Mà còn có một vấn đề nữa đó là Duệ cốt rốt cục dùng làm gì? Vì sao mọi người đều muốn có nó?
Gần như trong nháy mắt, trong đầu Tiêu Hoằng liền đầy những chấm hỏi.
Đối với những điều này, hầu hết Tiêu Hoằng đều không rõ, bất đắc dĩ chỉ có thể lắc đầu, tùy tiện ăn một chút rồi đứng dậy, lái Ma Văn Xa chạy tới Phân viện Tây Tân Ma Văn.
Trên đường đi, Tiêu Hoằng kinh ngạc, thấy màn hình hai bên đường hầu như chỉ chiếu tin tức về Quyền Tàng. Điều này khiến Tiêu Hoằng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Lần này e là muốn Quyền Tàng thoát khỏi tầm nhìn của mọi người cũng là chuyện không có khả năng.
Vào thời điểm Ma Văn Xa tiến vào khu Tây Tân, Tiêu Hoằng có thể thấy rõ cảnh giới nơi nơi sau một đêm đã ít đi rất nhiều. Vào thời điểm đi vào học viện Tây Tân Ma Văn cũng thế.
Thế này là sao?
Tiêu Hoằng hơi nghi hoặc, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cũng không khó đoán. Bệ Đồ trọng thượng, Dương Thuận trực tiếp bị giết. Đây là đả kích trầm trọng cho Duy Lâm công Quốc chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Hơn nữa Quyền Tàng được tận lực tuyên truyền. Không còn nghi ngờ gì nữa, Lạc Tuyết Ninh đã bắt đầu cho Quyền Tàng đội da hổ, phô trương thanh thế.
Nói vậy thì Duy Lâm Công Quốc biết sự tồn tại của Quyền Tàng cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ như vừa rồi.
Lái xe vào học viện Tây Tân Ma Văn xong, ven đường cũng không có nhiều biến hóa lắm. Tuy nhiên ngay khi Tiêu Hoằng quành xe vào gần ký túc xá thì Lạc Tuyết Ninh vốn ở trong đó buồn bà lâu ngày giờ liền nhàn nhã tản bộ trong sân trường, bên cạnh là vài tên thuộc hạ vào quản lý học viện.
Tiêu Hoằng chỉ liếc nhẹ một cái liền tiến vào ký túc xá, sau đó dựa theo lệ thường khời động Ma Văn báo động, xác nhận không có gì dị thường mới yên tâm đi vào.
Tiến vào trong khí tức của Đạo cổ, Tiêu Hoằng bắt đầu không ngừng ngồi trước đài công tác, học tập vào nghiên cứu.