Về phần Lục Quần, địa vị ở Học viện Long cầm Ma Văn không thua gì Sài
Sương. Nếu nói Sài Sương ở Học viện Tây Tân Ma Văn là thiên chi kiều nữ, như vậy Lục Quần trên cơ bản coi như là thiên chi kiêu tử.
Lần
này, nơi sân so đấu văn được tuyển chọn ở tại hội trường số 1. Tiêu
Hoằng thông qua màn hình nhỏ, có thể nhìn thấy rõ ràng, ở hàng nhân viên Viện trưởng của hai bên, còn có Lạc Tuyết Ninh mấy người đã có mặt. Tuy nhiên, thần sắc Sài Tang hơi có vẻ ác liệt.
- Này, này,
này! Thật không thể tưởng được, Lục Quần này thoạt nhìn còm nhom mà lại
liên tiếp đánh bại mấy học sinh cấp học trưởng của Học viện Tây Tân Ma
Văn!
- Cái này mà tính gì, ngày hôm qua ngươi không có
nhìn thấy sao, Học viện Ma Văn ở phụ cận hắn cũng đạp cho tan tành. Hơn
nữa lần này Học viện Long cầm Ma Văn đã tung ra lời nói: phải đạp dưới
chân toàn bộ danh nghĩa Học viện Ma Văn ở Thái Ngô Thành!
- Không phải chứ! Thế này cũng quá kiêu ngạo rồi!
- Không có biện pháp! Ai bảo Sài học tỷ trước đó quá phận như vậy, đi tới trường học người ta chà đạp, còn làm nhục nhà người ta khắp nơi!
- Xem ra hôm nay Sài Sương gặp phải cường địch rồi! Nếu Sài Sương
cùng thua, vậy thể diện của Học viện Tây Tân Ma Văn chúng ta xem như mất hết, nhất là Lạc Tuyết Ninh vẫn còn ở nơi này đấy!
Xuyên qua cửa kính xe, Tiêu Hoằng mơ hồ có thể nghe được học sinh ở phụ cận bàn tán
với nhau, một số thái độ dường như lâm đại địch.
Tuy nhiên, Tiêu
Hoằng cũng không để ý chút nào. Theo Tiêu Hoằng xem ra, đây hoàn toàn là cuộc chiến chó cắn chó, ai thắng ai thua cũng không quan hệ với hắn.
Về phần phương thức phân cao thấp giữa hai người là so đấu văn, Tiêu Hoằng cùng biết rõ, đó chính là sử dụng tài liệu giống nhau, bằng thời gian
ngắn nhất, chế tạo ra Chiến Văn uy lực cường đại nhắt, chỉ đơn giản như
vậy.
Sử dụng tài liệu trình độ quý báu, thường thường dựa theo quy mô cùng thân phận kẻ tham gia để quyết định.
Cùng loại Sài Sương cấp Ngự Giả loại này, sử dụng tài liệu phần lớn chính là Ngự Đồ cấp năm.
Theo song phương chuẩn bị sắp xếp, đúng lúc này, chỉ thấy ở bên cạnh Sài
Sương và Lục Quần đều tự dâng lên một cái bàn Ma Văn, mặt bên bày biện
công cụ và tài liệu giống nhau như đúc. Quả nhiên đúng như suy nghĩ của
Tiêu Hoằng, toàn bộ đều là tài liệu có khả năng dùng đến là Ngự Đồ cấp
năm.
Đồng dạng nổi lên, còn có hai cái Ma Văn tấm bia giống nhau như đúc.
Vài giây qua đi, ngay thời điểm ngọn đèn trước mặt hai người biến thành màu xanh biếc, so đấu văn cùng tuyên bố chính thức bắt đầu. Chỉ thấy hai
người Lục Quần và Sài Sương, đều đã tự quay đầu, bất đầu trên bàn ờ
trước mắt rất nhanh bận rộn túi bụi.
- Sài Sương thua rồi!
Tiêu Hoằng ngồi trong xe, nhìn hình ảnh trong màn hình nhỏ, thì thào tự nói. Tiêu Hoằng có bản lĩnh chế văn cường hãn, nên chỉ từ động tác khởi đầu
giữa hai người, liền nhìn ra manh mối, Sài Sương rõ ràng chậm hơn nửa
nhịp so với Lục Quần.
Vòng thứ nhất đã chậm nửa nhịp, như vậy đến vòng sau, chi tiết càng lúc càng nhiều, thẳng đến cuối cùng, thực rất
có thể bị bỏ cách xa vạn dặm.
- Này! Ngươi vừa nói gì? Sài Sương thua à?
Bỗng nhiên trong lúc đó, Tiêu Hoằng nghe bên tai truyền đến một giọng nữ,
quay đầu lại liền nhìn thấy một học sinh buộc tóc đuôi ngựa, đang như
hung thần ác sát nhìn minh, trong nét mặt đầy tức giận.
Tiêu
Hoằng nhìn thấy một màn như thế, trên mặt chợt hiện lên một chút kinh
ngạc, hắn không nghĩ tới nữ sinh trước mắt này, lổ tai lại thính như
vậy.
Ngay lúc nữ sinh này chất vấn Tiêu Hoằng, những người khác
cũng đều dời ánh mất nhìn về nơi này, trong nét mặt chứa oán giận mãnh
liệt. Hiển nhiên trước đó một loạt hành vi của Lục Quần, đã làm cho học
sinh Học viện Tây Tân Ma Văn vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, đang lo không có
người để phát tiết đây.
- Ngươi nói Sài Sương thất bại? Ngươi có chứng cớ không?
- Ngươi am hiểu Sài Sương lắm sao? Sài học tỷ tiếp nhận chân
truyền của Viện trưởng, cũng không biết mà ở trong này nói bừa bãi!
- Đúng rồi! Nhìn bộ dáng ngươi như vậy, coi như là người của Học
viện Tây Tân Ma Văn thì phải, không ngờ lại hướng ngoại bài nội như thê!
Trong lúc nhất thời, Tiêu Hoằng chỉ là thì thào lẩm bẩm một câu, liền dẫn tới bốn phía một đám cùng học nghi ngờ chất vấn. Thấy vậy, Tiêu Hoằng cũng
chỉ lòng tràn đầy bất đắc dĩ, đa số đều là nữ sinh, quả thực Tiêu Hoằng
không đáng bực bội cùng họ.
- Sài Sương hoàn thành Ma Văn sẽ không thấp hơn bảy tám phút, mà Lục Quần hẳn ước chừng ở bảy phút năm mươi giây!
Tiêu Hoằng đối mặt với một đám tiếng chất vấn than, thần sắc có vẻ bất đắc dĩ, đáp lại.
- Ngươi tưởng ngươi là ai chứ, là thần tượng Quyền Tàng của ta sao? Hừ!
Một nữ sinh mắt lạnh lườm Tiêu Hoằng một cái, bĩu môi khinh thường nói.
Tuy nhiên, ngay thời điểm nữ sinh này vừa nói dứt lời, nhìn lại bên trong
màn hình, rõ ràng Sài Sương đã bắt đầu tụt hậu, sắc mặt Lục Quần hơi có
vẻ khinh thường, đã tiến vào vòng kích hoạt, trái lại Sài Sương rót vào
Ma Văn dịch mới tiến vào kết thúc.
Một màn như vậy, người sáng suốt đã có thể nhìn ra được ai mạnh ai kém.
Nhưng những học sinh vây quanh ở màn hình này, cũng không dám tin cục diện như vậy, đều tự an ủi mình:
- Yên tâm! Vòng kế tiếp Sài Sương sẽ đảo ngược trong nháy mắt.
Trái lại trên trán Sài Sương đã chảy ra một lớp mồ hôi mòng sáng bóng, trên
mặt đầy vẻ kinh ngạc. Nàng không nghĩ tới, Lục Quần này trước khi tỷ thí vẫn che dấu thực lực, đồng dạng cũng không nghĩ tới, bản thân mình lại
tụt hậu xa như vậy.
Bảy phút năm mươi mốt giây.
Lục Quần
đã hoàn thành Chiến Văn Ngự Đồ cấp năm, sau khi khu động liền phóng ra
một quả năng lượng thể màu đỏ sậm vào Ma Văn tấm bia bên cạnh, Ma Văn
tấm bia cấp ra số liệu là: 522 điểm.
Trái lại bên kia Sài Sương
còn đang kích hoạt, trong lòng lại vừa thẹn vừa giận, so đấu văn từ
trước đến nay là sở trường của nàng, cho dù là giáo sư của Học viện Tây
Tân Ma Văn, phần lớn cũng không phải đối thủ của nàng. Chỉ là không nghĩ tới, tên xấu xí này lại cao như thế.
- Chết tiệtt.” Trong lòng Sài Sương không khỏi phát ra tiếng rủa thầm.
- Trước đây không phải ngươi rất kiêu ngạo sao? Hiện tại lại chậm y như con rùa. Tuy nhiên, ta muốn nhắc nhở ngươi, chậm một giây cần phải
tăng một điểm giá trị uy lực mới có thể bù lại!
Lục Quần khoanh tay ngay ngực, hứng thú nhìn Sài Sương nói, trên mặt đầy vẻ cao ngạo và tự phụ giống như Sài Sương trước đây.
Tám phút mười
giây, Sài Sương mới chế tác hoàn thành Chiến Văn, xoay người
về phía Ma Văn tấm bia, phóng ra một quả năng lượng thể, biểu hiện giá
trị uy lực là: 519 điểm.
Sài Sương hoàn toàn thua, bất kể là tốc độ chế văn, hay là uy lực của Chiến Văn, cả hai đều thua.
- Chỉ chút thực lực như vậy, cũng không biết xấu hổ, còn đi Học viện Long Cầm kêu gào, tức cười chết đi được!
Lục Quần nói tiếp, trên mặt đầy vẻ khinh miệt:
- Tuy nhiên, đừng tưởng là ta sẽ như vậy mà buông tha Thái Ngô
Thành. Yên tâm! Ta sẽ đạp dưới chân toàn bộ tất cả học sinh ở Thái Ngô
Thành, một tên cũng không buông tha!
Nghe nói như thế, Sài Tang ở dưới đài sắc mặt đã khó xem đến cực điểm. Lão biết rõ, thất bại lần này đối với Học viện Tây Tân Ma Văn mà nói, tuyệt đối là một sỉ nhục lớn.
Không nghĩ tới Học viện Long cầm Ma Văn tiến bộ lại nhanh như vậy.
Kỳ thật, Sài Tang cũng không nghĩ tới, vấn đề không phải là đối thủ tiến
bộ nhanh, mà là Học viện Tây Tân Ma Văn đang lùi bước. Nguyên nhân chủ
yếu là, hàng năm đều muốn dành đa số danh ngạch phân phối cho con cháu
gia tộc có quyền thế, đối với việc thu hút nhân tài rõ ràng không bằng
trước kia.
Tiêu Hoằng không phải là ví dụ tốt nhất sao?
Lại nhìn Tiêu Hoằng ngồi trên Ma Văn Xa, thần sắc vô cùng thoải mái. Hắn
khẽ liếc mắt nhìn một vòng học sinh bốn phía vừa rồi thảo phạt mình. Một số còn đang tỏ bộ dáng thành khẩn, một số cứng đờ tại chỗ, hắn chỉ khẽ
cười cười, rồi nghênh ngang bỏ đi.
- Chúng ta lại tiếp một lần nữa!
Sài Sương có điều không phục, hỏi tiếp.
- Ngươi không xứng!
Lục Quần nhẹ giọng đáp lại, tiếp theo liền dời ánh mắt nhắm ngay dưới đài:
- Nghe nói ở Thái Ngô Thành còn có một học sinh bí ẩn của Phân
viện rất lợi hại, ta muốn thuận tiện cùng đạp hắn dưới chân! Theo ta
thấy, một tên lén lén lút lút tên không dám báo ra, cùng không đáng gì!
Giờ phút này, Mộ Khê Nhi ôm Cầu Cầu cũng ngồi bên trong hội trường. Tuy
nhiên, ít nhiều đã có chút buồn ngủ, bọn họ cũng không cần biết Sài
Sương có bị đạp hay không. Tuy nhiên khi nghe Lục Quần nói tới “Học sinh bí ẩn của Phân viện”, đồng thời tràn ngập khinh miệt và trào phúng,
trên nét mặt Mộ Khê Nhi lập tức hiện lên một chút sát khí
Chính là như thế, trong lúc luyến ái, phàm là nghe có người nói xấu về đối phương, sẽ hiển lộ ra hết sát khí ngay.
Lạc Tuyết Ninh nghe nói như thế sắc mặt cùng hơi giật giật. Đương nhiên
nàng biết Tiêu Hoằng chính là học sinh bí ẩn của Phàn viện. Càng biết rõ tên Lục Quần này sở dĩ cao sang phách lối như vậy, một mặt là khoe
khoang; mặt khác nàng cùng nhìn ra được, chính là muốn nàng chú ý tới,
để đề bạt hắn gia nhập quân đội.
Đương nhiên, nếu Lục Quần không
đề cập tới học sinh bí ẩn của Phân viện, hết thảy đều có thể, nhưng hắn
trắng trợn nhục nhã như vậy, ở trong mắt Lạc Tuyết Ninh xem ra, quá lỗ
mãng, quá không biết tự lượng sức mình.
Tiêu Hoằng sớm đã tắt Ma
Văn hình ảnh, cùng không biết sự khiêu khích của Lục Quần. Đậu xe ở bên
trong sân ký túc xá, Tiêu Hoằng liền chạy tới phòng học, hiện giờ tiết
học thứ nhất đã chấm dứt, khi Tiêu Hoằng tiến vào phòng học, liền nhìn
thấy học sinh Phân viện như trước đang trò chuyện ầm ĩ, một màn này Tiêu Hoàng đã thấy thường xuyên không có gì là lạ.
Đi vào chỗ ngồi,
thần sắc Tiêu Hoằng bỗng nhiên hơi vừa động, chỉ thấy trên bàn viết, đặt ngay ngắn một bưu kiện, mặt trên ghi địa chỉ gửi là Doanh nghiệp Đại
Hoằng Mỹ.
Điều này làm cho Tiêu Hoằng ít nhiều cảm giác có chút kỳ quái, từ nhà gửi đến trường học?
Cẩn thận cầm lấy bưu kiện quơ quơ, nhẹ tênh, không giống như là có chứa vật nguy hiểm, mở ra vừa thấy, thần sắc Tiêu Hoằng đột nhiên biển đổi, tiếp theo toát ra một chút tươi cười ngọt ngào.
Bên trong là một kiện bóp da màu đen, áo sơmi cùng quần bò màu lam nhạt, còn có một cái cà-
vạt. Phía trên quần áo mới, còn có cài mảnh giấy viết hàng chữ nhỏ: “Ta
cùng Cầu Cầu đã đột phá Ngự Đồ cấp bốn, không tới vài ngày nữa sẽ là cấp năm, lợi hại chứ!” Trên tờ giấy còn có bức họa một cái mặt quỷ thè
lười, rõ ràng chính là chữ viết của Mộ Khê Nhi.
Nhìn thấy tờ
giấy, vẻ tươi cười trên mặt Tiêu Hoằng càng sáng tỏ, trong lòng lại tràn ngập lo lắng mờ nhạt. Trước đây đối với quần áo thật sự Tiêu Hoằng cũng không quá để ý, tuy nhiên, sau khi có Mộ Khê Nhi thì khác hẳn. cẩn thận thu cất tờ giấy vào túi, lại liếc nhìn quần áo mới tinh, Tiêu Hoằng mới đóng hộp bưu kiện, cẩn thận đặt ở một bên, rồi chuẩn bị học.