Nhưng ngay khi Tiết Kinh Nhất vừa khởi động xong chiến văn, sẵn sàng so chiêu với Tiêu Hoằng, sắc mặt biến đổi.
Trong chớp nhoáng, Tiết Kinh Nhất phát hiện xung quanh người Tiêu Hoằng đột nhiên hình thành một đoàn mây mờ như sương khói, bóng dáng mờ nhạt dân.
Đây là sương lạnh phóng ra từ Tập Tố chiến đao.
Không đợi Tiết Kinh Nhất phản ứng Tiêu Hoằng đã mở vòng xoáy Linh Xà tới mức mạnh nhất, vòng ra sau lưng Tiết Kinh Nhất như một cơn gió lướt nhẹ.
Năm ngón tay phải đã ngưng kết ra vô số gai băng nhọn như móng vuốt dã thú. Tiếp theo quét thẳng vào lưng Tiết Kinh Nhất.
Nháy mắt năm cái móng vuốt sắc bén trực tiếp phá tan áo giáp của Tiết Kinh Nhất, để lại năm vết máu thật sâu trên lưng hấn.
- Cái gì....
Tiết Kinh Nhất thấy thế, sắc mặt đại biến, hắn tuyệt đối không ngờ tốc độ của Tiêu Hoằng nhanh đến thế, động tác cực kỳ linh hoạt.
Nhưng trong khi hắn còn đang kinh ngạc, nắm đấm tay trái của Tiêu Hoằng đã ngưng kết ra khối băng, từ phía sau đánh thẳng vào hàm dưới Tiết Kinh Nhất.
Bùm!
Khoảng khắc sau, Tiết Kinh Nhất còn chưa phản ứng kịp đã nhũn ra, trực tiếp ngã xuống dưới chân Tiêu Hoằng, ngất đi.
Chỉ một hiệp, đã miễu sát Tiết Kinh Nhất.
Cảnh tượng này tự nhiên có thế thấy được qua màn hình phản ứng truyền đến Học viện Tây Tân Ma Văn, sân vận động im lặng liên càng im như chết.
Mọi người đều cùng một biểu tình, hai mắt trợn lên, miệng há to, nhìn chằm chằm vào màn hình, thân thể lúc này như bị đông cứng.
Chỉ một hiệp, dùng phương thức tấn công chớp nhoáng đánh gục Tiết Kinh Nhất ngay trước mặt đồng bọn, điều này làm bọn họ hoàn toàn bất ngờ. Dựa theo cách nghĩ của bọn họ, cho dù học sinh Phân viện bí ẩn này có mạnh đi nữa, dựa vào thực lực của Tiết Kinh Nhất cũng có thể ngăn cản được vài hiệp.
Nhưng bọn họ nằm mơ cũng không ngờ lại có cục diện như thế, vào lúc này, cục diện hai bên đã không cùng một cấp bậc nữa.
Nhìn lại Sài Tang ở phòng điều khiển, bình thản nghiêm túc vừa này đã biến mất, hai mắt mở to khó tin nhìn màn hình phía trước, khiếp sợ hiện rõ trên mặt. Vào lúc này Sài Tang không còn chút lão luyện trầm ổn trước kia, bởi vì cảnh trước mắt thật làm người ta quá rung động.
Khóe miệng Sài Tang không khỏi co rút, ngón tay cũng giật giật theo.
Trong lòng đang không ngừng quay cuồng, tại sao học sinh Phân viện bí ẩn này mạnh đến thế? Không phải hắn chỉ còn sống được một năm thôi sao? Trong lòng Sài Tang trăn trở tự hỏi, nhưng không tìm ra được chút đáp án nào.
Lạc Tuyết Ninh cách Sài Tang không xa, biểu tình cũng tràn ngập rung động. Vốn Tiêu Hoằng có thể đạt tới Ngự Giả cấp ba, nàng đã cảm thấy tên này thăng cấp quá nhanh, nhưng mà từ một loạt hành động vừa rồi, Lạc Tuyết Ninh nhạy bén nhìn rõ ràng dường như Tiêu Hoằng đã có một chút trinh độ Ngự Giả cấp bốn.
"Thật là biến thái."
Trong lòng Lạc Tuyết Ninh cảm thán.
Nhìn lại Học viện Tây Tân Ma Văn lúc này, trải qua giây phút tĩnh lặng ngắn ngủi, đã nổ tung, danh hiệu học sinh Phân viện bí ẩn không ngừng quanh quẩn.
Tiêu Hoằng ở sân Dã Huấn vẫn sắc bén như cũ.
- Hoan nghênh, đến chịu chết.
Tiêu Hoằng liếc Tiết Kinh Nhất lăn ra đất không nhúc nhích, khẽ nói, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng chứa khí thế khiếp người. Kỳ thật Tiêu Hoằng ra tay ác như thế cũng là vì trả thù, vừa rồi hắn có thể thấy được Tiết Kinh Nhất đánh lén ra tay không chút lưu tình.
Nếu đã thế, vì sao Tiêu Hoằng còn phải lưu tình, đương nhiên xuất phát từ cân nhắc bớt gây chuyện, Tiêu Hoằng vẫn chừa cho Tiết Kinh Nhất một hơi, nếu không vừa nảy không chỉ là một quyển, mà là gai nhọn đâm thẳng vào tim.
Năm tên cao thủ năm 2 ở xung quanh Tiêu Hoằng thấy thế, đã không còn ai dám lên, một đám tiến không được, lùi cũng không xong.
- Khê Nhi, đánh.
Tiêu Hoằng liếc Mộ Khê Nhi, giọng trầm thấp phân phó.
Tiếp theo Tiêu Hoằng không chút do dự khởi động Long Tức chiến văn, rống to một tiếng đối với đồng bọn còn sót lại của Tiết Kinh Nhất.
Chỉ 5 phút ngắn ngủi, năm tên cao thủ năm 2 còn lại đều bị đánh ngã, chỉ còn Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi đứng ở giữa.
Vốn mọi người nhận định là trận chiến kịch liệt, liền kết thúc với kiểu miễu sát như thế.
Như vậy lần Dã Huấn này đã không còn gì hồi hộp, cho dù bây giờ Tiêu Hoằng bị diệt, những người sau cũng không thể đuổi theo kỷ lục của Tiêu Hoằng hiện giờ.
Thắng thua đã thành kết cục định sẵn.
Nhưng lúc này Tiêu Hoằng không buông tha "giết hại" học sinh năm 2, chỉ liếc đám người Tiết Kinh Nhất lăn lóc dưới đất, liền dẫn Mộ Khê Nhi đi tiếp tục tìm kiếm mục tiêu.
Lần này mục đích của Tiêu Hoằng rất rõ ràng, đó là cố gắng để Mộ Khê Nhi đạt được hạng 2. Chỉ cần chiến tích của Mộ Khê Nhi trên 70 người là được, vì phần thưởng hạng 2 chính là mật thú biến dị cùng tiền thưởng, dù sao cũng là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài mà.
Đến trưa, xem lại bảng xếp hạng, Mộ Khê Nhi đã thành công lên hạng 3, phần lớn là Tiêu Hoằng trực tiếp bắt học sinh năm 2 cho Mộ Khê Nhi đánh ngất.
Rõ ràng, vào lúc này học sinh năm 2 đã trở thành con mồi, hoặc là công cụ kiếm điểm, bây giờ trong mười hạng đầu chỉ có Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi là nổi bật nhất.
Trên thực tế, người trong 10 hạng đầu cũng chỉ còn tồn tại Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi, những người khác đều toàn diệt trong tay Tiêu Hoằng.
Sài Tang trong phòng điều khiển tự nhiên thấy rõ cảnh này, sắc mặt thật là khó coi. Số liệu xếp hạng đã biểu hiện rõ ràng, những học sinh năm 2, cấp bậc Ngự Giả toàn quân bị diệt, như vậy đã không
còn chút uy hiếp nào với Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi.
Nếu thật sự để cho học sinh Phân viện bí ẩn cùng Mộ Khẽ Nhi lấy được hạng nhất nhì, vậy thì Học viện Tây Tân Ma Văn xem như triệt để mất hết thể diện. Dù sao học sinh Phân viện bí ẩn là Phân viện Tây Tân, hiện giờ đã không còn hoàn toàn thuộc về Tập đoàn tài chính Hồng Bác, Mộ Khẽ Nhi là ca sĩ, lệ thuộc vào Tập
đoàn Khoa Long.
Nếu để người khác biết được một cái ca sĩ cũng lấy được hạng nhì Dã Huấn, coi chừng Học viện Tây Tân Ma Văn sẽ bị người ta cười đến rụng răng.
Hơn nữa đám truyền thông đến xem náo nhiệt sẽ không để ý Mộ Khê Nhi lấy được hạng nhì bằng cách nào.
Trong lòng nghĩ thế, Sài Tang hận không thể lập tức cắt đứt Dã Huấn, hoặc là ác hơn trực tiếp hủy bỏ, nhưng có Lạc Tuyết Ninh ở đây, lão không thể làm vậy được.
Bụp! Bụp! Bụp bụp bụp...
Vào lúc này, những màn hình phía trước bỗng trở nên trắng xóa, tất cả hình ảnh đều biến mất.
Thấy cảnh này, Sài Tang, Lạc Tuyết Ninh cùng biến sắc, bỗng nhiên mất hết tín hiệu với phía trước, đây là lần đầu tiên xuất hiện trong khóa Dã Huấn.
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Sài Tang mặt lạnh nhắm ngay kỹ thuật viên hỏi, hiện giờ tâm tình của lão rất
- Hình... hình như trục trặc máy móc, chúng ta đi kiểm tra.
kỹ thuật viên thấy săc mặt Viện trường như thế, run sợ nói, tiếp theo chạy ra ngoài.
- Hả?
Bỗng nhiên, Lạc Tuyết Ninh ngồi đó khẽ hô lên, quay đầu lại, nàng không thấy được Sài Sương, điều này làm cho Lạc Tuyết Ninh sinh ra cảnh giác, giống như không phải chuyện bất ngờ, mà là có chủ mưu.
Nghĩ thế, Lạc Tuyết Ninh khẽ nói vài câu với Mặc Huyền, Mặc Huyền khẽ gật đầu, lập tức đi ra ngoài.
Đúng lúc này, Sài Sương cũng đã trở lại, vẻ mặt mờ mịt, nhưng lúc này Lạc Tuyết Ninh lại híp mắt, nàng thấy được một chút dầu máy trên ngón trỏ của Sài Sương.
Tiêu Hoằng ở bên kia tạm thời còn không rõ đã xảy ra chuyên gì, chỉ thấy phi cơ trực thăng Ma Văn lượn quanh bầu trời đã thu lại những Ma Văn theo dõi ở trên cao.
Đây là vì những kỹ thuật viên biết được tín hiệu trục trặc, đang nhanh chóng kiểm tra máy móc.
- Không đúng.
Bỗng nhiên Tiêu Hoằng khẽ hô lên, bởi vì Tiêu Hoằng nghe được tiếng "oong oong" mơ hồ, giống như tiếng côn trùng vỗ cánh.
Hiện giờ đã là cuối mùa thu, thời tiết đã rất lạnh, côn trùng làm sao hoạt động mạnh như thế được.
Nhìn theo âm thanh truyền đến, sắc mặt Tiêu Hoằng chợt đổi, chỉ thấy giữa rừng cây khô héo có vô số con trùng đang nhanh chóng tiếp cận.
Tiêu Hoằng tự nhiên nhận ra loại sâu này, một loại trùng con của Từ Linh trùng.
- Quả nhiên đến rồi.
Tiêu Hoằng lẩm bẩm, dường như hiểu được mọi chuyện. Phi cơ trực thăng Ma Văn trên đầu thu hồi máy quay, rất có thể là người nào đó động tay chân, tiện cho Miêu Thần ám sát.
Quả nhiên một lát sau, Miêu Thần cùng với đám người Phác Dật hiện ra trong rừng cây, nhanh như chớp đứng cách Tiêu Hoằng không đến 20m.
- Học sinh Phân viện bí ẩn, sau lần từ biệt trước, ngươi vẫn khỏe chứ? Ngươi thật là làm ta tìm mệt mà.
Miêu Thần đứng đối diện Tiêu Hoằng, tươi cười toát ra hơi lạnh nói.
Mộ Khê Nhi bên cạnh Tiêu Hoằng tự nhiên cảm nhận được sát khí trên người Miêu Thần và Phác Dật, sắc mặt nghiêm lại, nàng biết rõ cấp bậc Miêu Thần cao cỡ nào.
- Miêu Thần, chúng ta cùng các ngươi xưa này không oán không thù, vì sao ngươi luôn bức người như vậy?
Mộ Khê Nhi hỏi.
- Không oán không thù? Tên học sinh Phân viện kia xâm hại lợi ích Miêu gia, chính là đại thù. Hắn giết tâm phúc Miêu gia, chính là đại hận!
Miêu Thần bỗng nhiên hét lớn, giọng điệu bá đạo cực điểm.
Tiêu Hoằng không trả lời, biểu tình nghiêm túc, đánh giá xung quanh, so sánh chênh lệch giữa mình cùng đám người Miêu Thần.
Nếu đơn thuần là một mình Miêu Thần, Tiêu Hoằng còn có thể đánh một trận. nhưng mà có đến 3 người, Tiêu Hoằng không nắm chắc lớn, chỉ có thể nhìn đối phương có sơ hở mà thừa cơ hành động.
Về phần lời Miêu Thần nói, Tiêu Hoằng không để ý, Miêu gia là loại đức hạnh gì, hắn đã thấy quá rõ.
xấu.