Nhìn báo cáo như thế, sắc mặt Tiêu Hoằng không có phẫn nộ, chỉ có tươi cười nhàn nhạt, nhưng mà Tiêu Hoằng lại trở nên rất lạnh.
Báo cáo này rõ ràng đã làm Tiêu Hoằng hạ quyết tâm để cho Miêu gia nợ máu trả bằng máu.
- Miêu Thần ngươi giết ân sư của ta, ta sẽ diệt cả nhà ngươi, xem ai hận ai. Tiêu Hoằng nói từng chữ một, tiếp theo đứng lên đi ra ngoài.
Thấy sắc mặt âm lãnh của Tiêu Hoằng đi ra, cả sân sau đang ồn ào thảo luận đột nhiên yên tĩnh, ánh mắt nhìn vào Tiêu Hoằng.
Những Ngự văn giả mới được thuê không lâu này tự nhiên biết ai mới là lão đại chân chính của Đại Hoằng.
- Ân sư của ta bị giết, hung thủ là Miêu Thần, triệu tập các ngươi đến đây để báo thù, kẻ nhát gan có thể đi ra.
Tiêu Hoằng bình thản nói, chỉ là trong mắt đỏ ửng, thể hiện rõ nội tâm Tiêu Hoằng đang phẫn nộ đau khổ.
- Không ngờ là Miêu Thần, ta đã sớm chướng mắt cái tên cao ngạo kia. Đội trưởng, làm sao, nói đi.
Hồng Phong đầy căm hận nói.
- Diệt môn!
Tiêu Hoằng chi đáp lại hai chữ, đơn giản rõ ràng, đó là giết cả nhà Miêu Thần.
Nhưng mà lời này truyền vào tai mọi người, sắc mặt toàn bộ đại biến, hít một hơi lạnh.
Hồng Phong lui ra hai bước, sắc mặt rung động. Hắn nằm mơ cũng không ngờ _ Tiêu Hoằng trả lời như thế, diệt môn đó, cái từ này có hàm nghĩ gì, không cần phải
nói rõ nữa.
Rõ ràng, lúc này hắn cùng bọn họ thật sự coi nhẹ ngọn lửa báo thù của Tiêu Hoằng.
Cả sân sau im ắng, chỉ có tiếng gió thổi qua nhánh cây xào xạt.
- Ta biết rõ chuyện này sẽ làm nhiều người lùi bước, nhưng mà không sao, cho dù chỉ còn một mình ta, ta cùng sẽ đi. Thuận tiện nói một chút, Miêu gia cùng coi như danh môn vọng tộc ở Thái Ngô Thành, gia cảnh giàu có. Đi theo ta, tài sản cướp được sẽ chia đều cho mọi người; còn tội, một mình ta gánh.
Tiêu Hoằng nói tiếp, đột nhiên cao giọng.
Mấy câu cuối cùng rõ ràng là dụ hoặc rất lớn đối với những người không tử trung với Tiêu Hoằng, ngay cả ánh mắt mấy người Lý Nhạc cùng hiện lên chút ánh sáng.
Liếc bầu trởi đã hơi tối dần, lúc này Tiêu Hoằng không dừng lại lâu, liếc nhìn đám người;
- Muốn theo ta phát tài, xuất phát!
Nói xong, Tiêu Hoằng bước thẳng lên xe Ma Văn.
Những người khác ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng lấy ra khăn che mặt, đi theo sau lưng Tiêu Hoằng.
- Nếu lão đại lên tiếng, vậy thì đánh đi! Mọi người nói với Tiêu Hoằng.
Kỳ thật những người này cũng nghe theo một loại giác ngộ, nếu đã lựa chọn phụ thuộc vào Đại Hoằng, cầm tiền lương của Đại Hoằng, sẽ phải bán mạng cho Đại Hoằng, huống chỉ còn có cơ hội phát tài.
Chỉ vài phút sau, 7-8 chiếc xe Ma Văn neo gần Cửa hàng Ma Văn Đại Hoằng đi theo sau Tiêu Hoằng hùng hồn nhắm thẳng về phía Miêu gia.
Thậm chí lúc này Hoàng mao còn gọi đám lưu manh trên phố, thậm chí Nhâm Tường cũng gọi theo mười mấy người phụ thuộc Nhâm gia.
Bản thân Nhâm Tường rất nói nghĩa khí, bình thường Tiêu Hoằng niệm giao tình Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ giúp đỡ Nhâm gia không ít, lúc này Tiêu Hoằng cần nhân thủ thì phải nên hỗ trợ.
Thoáng cái, đoàn xe do Tiêu Hoằng dẫn đầu đã tăng lên đến hơn 20 chiếc, không nói chất lượng Ngự văn giả như thế nào, nhưng nhân số đã hơn 70 người.
Hùng hồn lao thẳng về phía đường Minh cổ do Miêu gia nắm giữ, về phần Hồng Bác có phái người hỗ trợ hay không, Tiêu Hoằng đã không còn cố kỵ nữa, tóm lại chỉ có một mục đích: phải lấy mạng cả nhà Miêu Thần, một cái cũng không tha.
Mà toàn bộ đường Minh cổ chính là sản nghiệp của Miêu gia, tám phần cửa hàng là do Miêu gia đứng tên, trong đó có mười mấy nhà do Miêu gia quản lý.
Miêu gia này đúng là tiền của tràn kho.
Đi thẳng một hơi không ngừng, nửa giờ sau, đoàn xe Tiêu Hoằng đi tới đầu phố đường Minh cổ.
Xe Ma Văn từ từ dừng lại, hơn 70 người đồng loạt xuống xe Ma Văn, thanh thế rất lớn, hơn nữa chầm chậm đi về phía nhà Miêu Thần, trên tay mỗi một thành viên đều lóe lên văn năng lượng.
Người trên phố thấy cảnh này, sắc mặt cứng lại, tiếp theo vội tránh né.
Bởi vì phần lớn con phố đều là của Miêu gia, bởi vậy Miêu gia cải tạo thành đường đi bộ, làm cho những cửa hàng kinh doanh càng náo nhiệt hơn.
Tiêu Hoằng nhanh chóng nhắm ngay cửa hàng trang phục ở không xa, chính là do thúc thúc ruột của Miêu Thần mở ra.
Rống!
Không chút do dự, Tiêu Hoằng rống to một tiếng về phía cửa hàng đó, nháy mắt, thủy tinh kiên cố bị một tiếng Long Tức của Tiêu Hoằng chấn dập nát, toàn bộ mặt tiền trở thành một đống hỗn độn.
Miêu Nguyên, thúc thúc của Miêu Thần, lúc này đang ngồi ở bên trong nói chuyện phiếm với hai người đàn ông. Mặt tiền cửa hàng đột nhiên vỡ tan, hắn liền sửng sốt, tiếp theo đặt ánh mắt lên Tiêu Hoằng đang đứng ở gần đó.
Thấy cảiửi này, ánh mắt Miêu Nguyên lóe lên, lộ ra một tia tàn khốc. Đây là địa bàn ca ca của hắn, chẳng những có Miêu Đông Thăng chống lưng, mặt sau còn có Tập đoàn tài chính Hồng Bác, có người dám quấy rối ở trong này, không khác gì tự tìm đường chết.
- Là ngươi làm?
Miêu Nguyên nhìn ngay Tiêu Hoằng, đứng lên, giọng điệu phẫn nộ.
- Phải.
Tiêu Hoằng bình thản, chỉ trả lời một chữ.
- Ngươi muốn chết...
Không đợi Miêu Nguyên nói hết lời, mấy chục người đã lao ra sau lưng Tiêu Hoằng, một đám đều che mặt.
Đột nhiên thấy nhiều người cùng xuất hiện như thế, sắc mặt Miêu Nguyên hơi đổi, mấy chục người đánh ba cái, không cần nói cũng biết ai mạnh ai yếu. Huống chi hắn chỉ có trình độ Ngự đồ cấp năm, là hạng tương đối yếu kém ở Miêu gia.
- Các... các ngươi muốn làm gì?
Ngữ khí Miêu Nguyên rõ ràng dịu xuống, coi như đàn ông không chịu thiệt trước mắt, chẳng qua
Ma Văn thông tin đã phát tín hiệu với nhân viên canh gác gần đó.
Tiêu Hoằng tự nhiên chú ý tới động tác nhỏ của Miêu Nguyên, nhưng cũng không cố kỵ, cứ việc tùy tiện.
- Giết người thôi.
Tiêu Hoằng âm lãnh nói, tiếp theo ngón tay vung lên, hai lưỡi dao Hàn băng vạn năm mỏng như cánh ve vèo một cái xẹt qua cổ hai người đàn ông kia. Hai tên này lập tức đầu lìa khỏi cổ, cùng ngã xuống, máu tươi phun ra.
Miêu Nguyên nhìn thấy thế, ánh mắt co rụt, một tia tàn khốc khi nãy đã sớm bay mất, thay vào đó là hoảng sợ. Vừa lên là giết người, cũng không đòi hỏi điều kiện, hắn chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này.
- Rốt cuộc ngươi là ai? Dường như chúng ta không có thù hận mà.
Miêu Nguyên lên tiếng hỏi.
- Học sinh Phân viện bí ẩn.
Tiêu Hoằng đáp lại.
- Là ngươi?
Lần này có lẽ Miêu Nguyên đã hiểu được, trong lòng chấn động mạnh. Tuy rằng hắn không biết chuyện Miêu Thần làm trước đó, nhưng hắn rất rõ ràng Miêu Đông Thăng nằm mơ cùng muốn xử lý Tiêu Hoằng, chỉ là thật không thể ngỡ Học sinh Phân viện bí ẩn lại chủ động đánh tới cửa.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng còi cảnh sát, tiếp theo hai cảnh sát viên vọt vào, rút ra súng lục Ma Văn.
- Các ngươi là ai? Mau thu hồi Chiến văn, bỏ vũ khí đầu hàng!
Hai tên cảnh sát viên nhắm ngay súng lục Ma Văn vào Tiêu Hoằng hô to.
Tiêu Hoằng không để ý tới, chỉ liếc một cái, súng lục Ma Văn Ngự đồ cấp năm sáu? Ở trong mắt Tiêu Hoằng đúng là món đồ chơi mà.
- Nhìn bên trong có thứ gì đáng giá, lấy hết đi, mặt khác lấy tất cả trữ kim văn của Miêu Nguyên chuyển sang không ký tên.
Tiêu Hoằng phân phó thuộc hạ.
Thấy đám người Lý Văn, Nhâm Tường nhảy vào trong cửa hàng bắt đầu lục lọi khắp nơi, hai tên cảnh sát viên ánh mắt co rút, tiếp theo toát tia sắc bén. Lần đầu tiên, bọn họ gặp phải kẻ cướp coi họ như không khí.
- Tất cả các ngươi dừng tay, còn ngươi nữa, mặc giáp da, chẳng lẽ ngươi không biết là ngươi đang đạp lên pháp luật Thái Ngô Thành hay sao?
Một tên cảnh sát viên lên tiếng chất vấn.
Tiêu Hoằng không trả lời ngay, cánh tay vung lên, một cái màn hình hiện ra, bên trong là báo cáo điều tra về Thôi Uyển Bác.
- Pháp luật khu Tây Tân đã chết, ta không ngại đạp thêm một cái lên thứ chết này, thức thời thì cút ngay, đừng ép ta đưa tiễn các ngươi.
Tiêu Hoằng nói, tiếp theo ngón tay ngoắc một cái, một đạo Hàn băng vạn năm lập tức hiện lên trên cổ Miêu Nguyên, ngay sau đó, đầu của Miêu Nguyên rơi xuống đất.
Nhìn lại hai cảnh sát viên kia, thấy cảnh này, khóe miệng co rút, lúc này bọn họ tiến không được, lùi cũng không xong. Chỉ dựa vào hai cảnh sát viên tuần phố Ngự đồ cấp sáu như bọn họ, làm sao có thể thắng được; rút lui, Ty cảnh sát còn thể diện ờ chỗ nào?
Tiêu Hoằng không để ý đến họ, cướp sạch sẽ cửa hàng, liền nhặt ba cái đầu người ném cho thủ hạ, sau đó đi tới cửa hàng Miêu gia tiếp theo, trực tiếp bỏ mặc hai tên cảnh sát ở một bên.
Theo bước tiến của Tiêu Hoằng, ác mộng của Miêu gia đã mở màn. Trên đường đi đến nhà Miêu Thần, phàm là gặp phải người có liên quan tới họ Miêu, nhất loạt giết không tha.
Chỉ nháy mắt, trên phố đã thành luyện ngục nhân gian, tiếng kêu thảm thiết của người Miêu gia, tiếng la hoảng loạn không ngừng vang lên, người trên phố đã sớm bỏ trốn mất bóng, nào còn dám chạy bậy trên đường?
Nhịp bước giết chóc của Tiêu Hoằng cùng bắt đầu nhanh hơn, chính là vì không để cho người Miêu gia có chuẩn bị, gặp là giết.
Còn Miêu Đông Thăng đang ở trong biệt thự xa hoa, tạm thời còn không biết tình hình đang xảy ra ở đường Minh Cổ. Vào lúc này đang ở trong nhà mở tiệc chiêu đãi Mục An, cảnh sát trưởng khu Tây Tân, cùng với trưởng khoa giám định Tôn Thụy.
Mục An cùng Tôn Thụy tự nhiên biết địa vị Miêu gia ở trong Tập đoàn tài chính Hồng Bác, còn ở khu Tây Tân, lớn nhất chính là Tập đoàn tài chính Hồng Bác. Bởi vậy cung kính có thừa đối với Miêu Đông Thăng, đối với tội giết người của Miêu Thần, thức thời một chút, mắt nhắm mắt mở là được.