Ma Ngân

Tức Tốc Quay Về!


trước sau

Tang Hoành Vân nhìn lướt qua Tiêu Hoằng, có thể nói lão đã nhìn Tiêu Hoằng đi từng bước một cho tới ngày hôm nay, trong lòng không khỏi ngạc nhiên thán phục! Tiêu Hoằng đã thay đổi hẳn, từ một thợ mỏ hèn mọn ban đầu, đến bây giờ trên cơ bản đã có thể cùng ngồi cùng ăn với lão. Quả thực khiến người ta không thể tin được, trong cách nói năng hành xử đã không còn ngượng ngùng như ngày xưa, mà biến thành chỉ có tự tin và bình tĩnh.

Mặc dù trong lòng cảm thấy ngạc nhiên thán phục, nhưng Tang Hoành Vân vẫn rất nhanh chọn lựa phân nửa cửa hàng trong đó, đồng thời đặt một hộp trữ kim văn trước mặt Tiêu Hoằng.

Không hề nghi ngờ, giảm 8% có thể mua được đoạn đường tốt như thế, Tang Hoành Vân tuyệt đối lời lớn. Lại lần nữa lão thiếu Tiêu Hoằng một mối nhân tình.

Bên kia Mai Kiệt cũng không có mảy may dị nghị, cùng Tang Hoành Vân chia mỗi người một nửa, đồng dạng giao cho Tiêu Hoằng một hộp trữ kim văn.

Tiêu Hoằng chỉ hơi nhìn lướt qua hai cái hộp, bên trong rốt cuộc có bao nhiêu tiền, Tiêu Hoằng cũng không hề đếm, dù sao cùng đủ để thu mua toàn bộ phố Đại Hoằng kia.

Tiếp theo, Tiêu Hoằng không ở lại lâu, xách hai cái hộp rời đi. Tuy nhiên, ngay lúc Tiêu Hoằng đi tới cửa phòng, lại dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Mai Kiệt:

- Mộ Khê Nhi đi đâu? Bao giờ về?

- Cái này... rất nhanh thôi!

Mai Kiệt thoáng ngập ngừng một chút, rồi đáp.

Đối với câu trả lời của Mai Kiệt như thế, Tiêu Hoằng cũng không có hỏi tiếp.

- Nếu ngài có thể liên lạc với nàng, vui lòng chuyển lời giúp: Ta rất thương nàng, cũng rất nhớ Cầu Cầu!

Nói xong, Tiêu Hoằng liền xoay người rời đi, chỉ là trong ánh mắt mơ hồ hiện lên một chút vẻ tịch liêu. Tuy rằng địa vị khác xưa nhưng bóng dáng hắn vẫn như trước không thay đổi: vừa cô độc vừa thê lương.

Ước chừng trong một buổi chiều, Tiêu Hoằng bắt đầu tiến hành điên cuồng thu mua toàn bộ phố Đại Hoằng kia.

Chuyện ngày hôm qua Tiêu Hoằng làm, không người nào không biết không người nào không hiểu, nhất là những thế lực không tính quá lớn kia, lại càng không muốn tùy tiện trêu chọc, đối mặt với thỉnh cầu thu mua của Tiêu Hoằng, ai cũng không muốn vì một cửa hàng nho nhỏ mà đắc tội Tiêu Hoằng, nên đều ngoan ngoãn bán ra, có người thậm chí còn cấp cho ưu đãi, xem như là một loại lấy lòng.

Chạng vạng tối, màn đêm buông xuống, cả đường phố nhìn qua không có thay đổi gì quá lớn, nhưng chủ nhân tất cả đã biến thành là Tiêu Hoằng, bất kể là cửa hàng hay đất đai, thậm chí là Ma Văn Xa chạy trên đường phố đều đã trở thành tài sản riêng của Tiêu Hoằng.

Đồng thời hai bên đường phố, cùng đã đổimới bảng tên đường phố, từ nay về sau phố này được mệnh danh là đường phố Đại Hoằng, ở phụ cận dày phố còn có một tấm biển quảng cáo bắt mắt, thế nhưng trên đó không phải là quảng cáo, mà là một hàng danh sách tử vong: Miêu Thần, Sài Sương cùng với kẻ ngăn cản.

Nói trắng ra, chính là Tiêu Hoằng dùng phương thức này nói cho mọi người biết, Miêu Thần, Sài Sương bị giết chắc rồi, ai dám ngăn cản đều phải chết.

Không hề nghi ngờ, hàng chữ như vậy càng tỏ rõ một điều: không lâu sau, Tiêu Hoằng sẽ trở thành địch nhân của Tập đoàn tài chính Hồng Bác

Tiêu Hoằng tuần tra một vòng cả đường phố Đại Hoằng, rồi quay về Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ. Tiêu Hoằng liền nhìn thấy Lý Nhạc đang ngồi bên bàn trà, thu xếp văn kiện trước mặt.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng chậm rãi đi vào, Lý Nhạc lập tức đứng lên, trên mặt hiện ý cười:

- Hoằng ca! Mới vừa thu được một số lớn thỉnh cầu xin gia nhập Đại Hoằng, trong đó có rất nhiều Ngự Văn Giả không tầm thường. Huynh xem, nên làm gì?

- Tự ngươi quyết định đi! Từ giờ trở đi, không là chuyện phi thường trọng yếu, ngươi tự mình quyết định là được!

Tiêu Hoằng trả lời thật hờ hững.

- Cái này...

Lý Nhạc thành thành thật thật đáp lại, không hề nghi ngờ, hiện tại trên cơ bản hắn đã biến thành đệ nhất trợ thủ kiêm nhân viên chủ quản của Tiêu Hoằng.

- Còn nữa, Hoằng ca! Ta vừa mới nhìn một chút danh sách thu mua phòng ốc, trong đó có một biệt thự xa hoa, Hoằng ca có nên dọn tới ở hay không? Như vậy mới thể hiện thân phận của huynh hiện giờ. Còn có Ma Văn Xa sang trọng nữa, chờ tới khi Mộ Khê Nhi trở về, nhìn thấy huynh thế này, chắc chắn sẽ trực tiếp lấy thân báo đáp đây!

Lý Nhạc cười hì hì tà gian nói.

- Biệt thự xa hoa? Quên đi! Ta không dọn! Ngươi thích thì ngươi dọn tới ở đi, ta ở đây rất tốt rồi!

Tiêu Hoằng đánh giá một chút cảnh vật bốn phía, nhẹ giọng nói. Sau đó liền thản nhiên đi về phòng, bắt đầu một thân một mình yên lặng chăm sóc ba con thỏ.

Hết thảy bận rộn lo xong, Tiêu Hoằng tiếp tục chịu đựng thống khổ tu luyện Ngự lực.

Trong đầu cùng đã xác định rất rõ ràng, là thời điểm cấp cho mình Văn đan trị bệnh đã tới rồi, Tiêu Hoằng có muốn trốn tránh cũng không được.

Tính toán một chút, dựa theo tiến độ hiện giờ, khi Tiêu Hoằng đạt tới Ngự Giả cấp năm không lâu sau chính là thời điểm nghênh đón Văn đan trị bệnh thanh tẩy thân mình, hy vọng sống sót dường như chỉ có ba phần, thậm chí không đến, Bởi vì Tiêu Hoằng cũng không biết ba con thỏ còn lại này còn có thể chết thêm hay không.

Tuy nhiên, trước thời điểm đó, Tiêu Hoằng phải làm xong hết thảy chuyện còn tồn tại, để dù có chết cũng không để lại di hận.

Cùng lúc đó, Miêu Thần đã quay về tới Thái Ngô Thành, đồng thời đi tới đường Minh Cổ. Thi thể trên đường phố đã được dọn dẹp sạch sẽ, trước mắt không còn cảnh phồn hoa tấp nập, mà là một cảnh tĩnh mịch. Nguyên nhân chính là Tang Hoành Vân cùng với Mai Kiệt đã đạt thành chung nhận thức, sẽ tiến hành cải tạo toàn bộ nơi này.

Miêu Thần đi trên đường phố Minh Cổ, không ngừng nhìn quét bốn phía, các cửa hàng của thân thích trước mắt đã bị phá tan hoang, phụ thuộc Miêu gia cũng không thấy một bóng người.

Chậm rãi đi vào biệt thự xa hoa gia đình, vẫn không có một bóng người. Cất bước đi vào trong đó, bên trong đã bị dọn sạch sẽ, thậm chí ngay cả tay nắm cửa mạ vàng cùng bị tháo lấy. Tất cả chỉ còn lại một đám cháy đen xen lẫn vết máu, không có vật gì khác, cả mấy dãy phòng ốc đều đã biến thành cái vỏ trống rỗng.

Mà trọng yếu hơn là, tài sản dồi dào của Miêu gia đã bị Tiêu Hoằng vét sạch, không có lưu lại cho hắn mảy may nào.

- Học sinh Phân viện bí ẩn!

Đối mặt với cảnh tượng này, Miêu Thần bỗng nhiên “bùng nổ”, phát ra tiếng rít gào:

- Miêu Thần ta nhất định cùng ngươi không chết không ngừng!

Thanh âm của hắn không ngừng vang vọng trong hành lang.

Tuy nhiên, trước mắt Miêu Thần cũng không có bị xúc động cừu
hận làm mờ lý trí. Hắn biết rõ, hiện tại thực lực không nhất định có thể hoàn toàn xử lý được Tiêu Hoằng, song phương đều là Ngự Giả cấp bốn. hiện giờ đã không còn nắm chấc xử lý được Tiêu Hoằng, bởi vậy chỉ có một con đường chính là mau chóng tăng lên tới Ngự Giả cấp năm.

Kỳ thật có một số thời điểm, trong lòng Miêu Thần cũng rất kinh ngạc: học sinh Phân viên bí ẩn kia vì sao tu luyện nhanh như vậy. Mà hắn không biết rằng: người thường tu luyện hoàn toàn là sau khi học xong, thường ngày còn lo lắng nhiều chuyện, nào là công tác, nào là chuyện gia đình... Còn Tiêu Hoằng thì khác, gần như mỗi ngày không có lúc nào là không tu luyện, ngoài ra là chế văn, học tập... gần như trở thành toàn bộ thời gian củaTiêu Hoằng, cộng thêm còn có hỗ trợ của Ma Văn châu màu xanh đen.

Không nghĩ tới hết thảy thấy trước mắt nữa, Miêu Thần rất nhanh chạy tới hướng Học viện Tây Tân Ma Văn, hiện giờ địa phương này đã là nơi duy nhất hắn có thể dừng lại. Cho tới bây giờ Miêu Thần còn không tin rằng, chính vì giết chết một lão già Thôi Uyển Bác, mà lại phải trả cái giá như thế, cả nhà bị giết. Gần như chỉ còn lại có hắn.

Đương nhiên, đối với chuyện này Tiêu Hoằng không có đồng tình, Bởi vì kẻ đáng chết kế tiếp chính là Miêu Thần, hoàn toàn gạt bỏ Miêu gia ở Thái Ngô Thành. Tiếp theo còn có Sài Sương cũng không chạy thoát được, từ lúc trước ở Ám Dung Động Quật, đến bây giờ oán hận chất chứa đã rất sâu đậm.

Mãi tới đêm khuya, Tiêu Hoằng mới từ nhà vệ sinh đi ra, cũng không có lập tức nghỉ ngơi, mà ngồi bên bàn viết một hồi lâu, rồi bắt đầu tận khả năng nhích động thân mình, làm chút việc. Nói chung chính là hắn e sợ giấc ngủ, không có dũng khí chấm dứt một ngày này.

Ở trong khu ký túc xá số 1, giờ này Lạc Tuyết Ninh cùng nhận được tin nhắn phát từ Tát Già Phát bên kia. Tát Già Phát là đại đệ tử của A Di La, cùng là sư ca chân chính của Lạc Tuyết Ninh.

Trong tin nhắn, nội dung phi thường đơn giản, chỉ có hai chữ: “Tốc hồi!”

Tuy rằng chỉ là hai chữ này, nhưng Lạc Tuyết Ninh từ trong đó thấy được rất nhiều vấn đề: thân phận “bóng đen” kia cũng không bình thường, hơn nữa hiện giờ thế cục ở Thái Ngô Thành cũng hơi có vẻ hỗn loạn, nhất là từ khi nắm được sĩ quan trong quân đội Duy Lâm, thu được tin tức kinh người kia.

Trực tiếp xóa bỏ tin nhắn Tát Già Phát gửi tới, Lạc Tuyết Ninh liền bày ra một bộ dáng như có điều suy nghĩ. Sau một lát, nàng thông báo cho bộ hạ cùng Mã Khảo, lúc chạng vạng tối ngày mai sẽ rút lui.

Phân phó xong hết thảy, Lạc Tuyết Ninh lại nhìn Ma Văn thông tin đặt tại trước bàn, ánh mắt dừng một chút, hơi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là cầm lấy Ma Văn thông tin, phát đi một tin nhắn cho Tiêu Hoằng: “Chạng vạng tối mai, ta sẽ rời đi!”

Giờ phút này Tiêu Hoằng vẫn như trước đang ngồi trước bàn viết, lật xem một quyển sách tranh châm biếm, ánh mắt khao khát. Trên sách toàn bộ đều là một số tranh ảnh dành cho trẻ em xem, ngây thơ nhưng thoải mái, đây cùng là loại sách Tiêu Hoằng thích xem nhất vào thời điểm này.

Đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng liền tiếp thu tin nhắn của Lạc Tuyết Ninh phát đi, như trước là tám chữ rất đơn giản kia.

Khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy tin tức trên Ma Văn thông tin, Tiêu Hoằng chỉ trầm tình một lát, đồng tử trong hốc mắt hơi giật giật, tiếp theo liền chậm rãi vươn tay, thông qua điều động Ngự lực, cho Ma Văn thông tin trở về trạng thái bình thường, sau đó nhìn xem Ma Văn thời gian đã là hai giờ sáng.

Cẩn thận xếp lại quyển sách tranh châm biếm, đứng lên, lúc này Tiêu Hoằng mới tắt Ma Văn đăng, sau đó ngã mình trên giường, lẳng lặng đi vào giấc ngủ. Từ đầu đến cuối, tất cả động tác đều rất nhẹ, gần như không có phát ra bất kỳ tiếng vang nào.

Đêm khuya về sáng, bầu trời còn lờ mờ, gió lạnh thổi qua chạc cây, thổi rơi xuống lá vàng còn sót lại. Trên đường phố người đi đường còn thưa thớt, và bước chân cùng vội vàng, dường như là muốn thoát khỏi cái lạnh khốc liệt này, cảnh tượng trông thật hiu quạnh.

Tiêu Hoằng choàng tình mở ra hai mắt, sắc trời đã sáng choang, ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, dường như muốn mang đi một chút ấm áp còn sót lại trong không khí.

Từ trên giường ngồi nhổm dậy, lặng im trong chốc lát, Tiêu Hoằng mới tiếp tục bắt đầu công việc lu bù trong ngày. Đầu tiên là chế tác Văn đan trị bệnh, đây là chuẩn bị cho chính hắn.

Chỉ chế tác một viên, Tiêu Hoằng liền ra khỏi phòng, như trước không một tiếng động bận rộn, cả người có vẻ cực kỳ im lặng, hoặc nói rõ ràng là trầm mặc. Dường như vào thời điểm này, Tiêu Hoằng chỉ là sống trong thế giới của chính mình.

Thôi Uyển Bác đã chết, Mộ Khê Nhi không thể liên hệ, Lạc Tuyết Ninh cũng sắp rời đi. Tuy rằng có được cả đường phố Đại Hoằng, ở Thái Ngô Thành coi như là có thế lực không nhỏ, nhưng buồn cười là vào lúc này, Tiêu Hoằng lại cảm thấy mình rất cô độc.

Mà trọng yếu hơn là, Tiêu Hoằng có thế cảm nhận được: đồng hồ cát sinh mệnh của mình vẫn như trước đang vô tình chảy xuống, lặng yên trôi đi, thời điểm hoặc tử vong, hoặc sống sót đang đến gần từng bước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện