Ma Ngân

Ngàn Năm Người Không Trở Về


trước sau

Tới chạng vạng, sắc trời dần u ám. Giờ phút này Lạc Tuyết Ninh đã lại thay quân trang Tân Cách Công Quốc, đi với Mã Khảo và Mặc Huyền vào ký túc xá.

Dựa theo lệ thường thì Sài Tang cùng sẽ đặc biệt tiễn đưa Lạc Tuyết Ninh. Tuy nhiên hiển nhiên Sài Tang cũng không vui vẻ bởi chuyện của Sài Sương và Miêu gia đã khiến hắn sứt đầu mẻ trán.

Nhìn thấy Lạc Tuyết Ninh đã sửa sang hành trang đi ra từ ký túc xá, Sài Tang miễn cưỡng lộ vẻ cung kính, tươi cười nói:

- lão tướng quân, chiêu đãi không chu toàn, mong thứ lỗi cho. Dù sao nơi khỉ ho cò gáy này cũng không thể so được với hoàng đô.

- Lời của Sài Viện trưởng sai rồi. Thời gian ở đây ta rất vui vẻ, cũng cảm tạ Sài Viện trưởng đã chiếu cố.

Lạc Tuyết Ninh cũng rất khách khí nói, đồng thời khoát tay với bộ hạ. Đám người này lập tức mang một hộp gỗ nhỏ đặt trước mặt Sài Tang.

- Ở đây có ba vạn kim tệ, cộng thêm một chiến văn cấp Ngự Sư, xem như là phí ăn ở của ta đi.

Lạc Tuyết Ninh cười nói.

- Thế này... Thế này thì ngại quá?

Sài Tang tươi cười nói.

- Viện trưởng Sài bị ta và kẻ dưới làm phiền. Lạc Tuyết Ninh chỉ có thể nói lời xin lỗi. Nếu sau này Viện trưởng có gì khó xử thì cứ nói.

Nói chuyện đơn giản một chút, Lạc Tuyết Ninh liền khoát tay áo với Sài Tang, ý bảo khỏi cần tiễn, sau đó mang theo Mã Khảo và Mặc Huyền đi về phía Tiểu ưng Hào.

- Mặc Huyền, có chuyện còn muốn nhờ ngươi một chút. Ngươi tạm thời đừng rời khỏi Thái Ngô Thành. Dù sao thì quân đội Duy Lâm cũng không rút lui. Ngươi phụ trách giúp bảo vệ thế cục với Duy Lâm Công Quốc đi. Hơn nữa Mã Khảo cùng đã đồng ý sẽ để lại mười tên Thánh điện kỵ sĩ đoàn để giúp đỡ ngươi.

Lạc Tuyết Ninh thấy bốn bề vắng vê liền nói khẽ với Mặc Huyền.

- Lạc tướng quân xin yên tâm, ta sẽ làm theo.

Mặc Huyền cùng đáp khẽ.

- Còn có một việc tư, đó chính là Tiêu Hoằng. Tình cảnh và cuộc sống của hắn hiện tại cũng không tốt. Đừng nhìn Thái Ngô Thành đã có vẻ tốt đẹp lại nhưng có thể nói là đầy nguy hiểm. Hy vọng Mặc Huyền ngươi vào thời điểm tất yếu có thể ra tay trợ giúp hắn một chút. Ta xin cảm ơn ngươi trước.

Lạc Tuyết Ninh nói khẽ.

- Lạc tướng quân không cần khách khí. Thuộc hạ còn một vị trí gia nhập Bối La, đã quyết định cho hắn rồi.

Mặc Huyền nói khẽ.

- Vậy là tốt rồi.

Lạc Tuyết Ninh gật gật nói. Đồng thời khi đi, ánh mắt cũng không ngừng tuần tra hai bên. Nàng rời đi cùng đã thông báo cho Tiêu Hoằng, chỉ không biết hắn có tiễn nàng hay không. Dù sao thì từ biệt lần này, không biết sau này có thể gặp nhau nữa không.

Tuy nhiên tìm kiếm hồi lâu, gió lạnh gào thét, đường hai bên hồ không một bóng người. Ngẫu nhiên xa xa có vài người đi đường nhưng cũng chỉ đi qua vội và hay không.

Chẳng lẽ tên kia tuyệt tình như vậy? Ngay cả lần cuối cũng không chịu lộ mặt sao? Lạc Tuyết Ninh thầm nói.

Lần này ra đi, Lạc Tuyết Ninh có thể nói đã hơi nhớ nhung cái tên Tiêu Hoằng không biết thể hiện tình cảm kia.

- Ồ?

Ngay khi Lạc Tuyết Ninh muốn xoay người đi lên Tiểu ưng Hào, nàng lại thấy ở trong rừng cây khô héo cách đó không xa, không xa không gần có một Ma Văn thăm dò đang chiếu tới. Thân ảnh đó Lạc Tuyết Ninh rất quen thuộc.

- Ta còn tưởng rằng ngươi không xuất hiện đó.

Lạc Tuyết Ninh nhìn bóng người kia, nói khẽ, mặt nở cười nhạt. Tiếp theo nàng lại đi tới gần bóng người này. Nhân ảnh này đúng là Tiêu Hoằng. Tuy nhiên khi Lạc Tuyết Ninh tới gần hơn một chút thì thần sắc lại hơi biến đổi. Khí sắc toàn thân Tiêu Hoằng có vẻ phi thường kém, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vẫn linh hoạt sác bén như trước nhưng lại khiến người ta có cảm giác sa sút.

- Thiếu ngươi một lễ vật.

Tiêu Hoằng đi tới trước mặt Lạc Tuyết Ninh, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước, sau đó nâng tay đưa cho nàng một hộp gỗ.

- Bệnh của ngươi... Như thế nào rồi?

Lạc Tuyết Ninh không mở hộp mà đưa mắt nhìn Tiêu Hoằng, thân thiết hỏi.

- Ta nói hiện giờ cảm giác rất tốt thì ngươi tin không?

Tiêu Hoằng hỏi một tiếng, tuy rằng ánh mắt lộ ý cười như lại ẩn chứa chút chua xót.

Lạc Tuyết Ninh hơi gật đầu. Có thể nói chuyện này cho tới bây giờ Lạc Tuyết Ninh cũng không thể giúp nổi.

- Tuy rằng chúng ta không có quan hệ huyết thống nhưng cũng coi là bạn tri kỷ, sắp chia tay có một việc ta vẫn muốn khuyên ngươi. Rời xa Tập đoàn Khoa Long một chút. Nhớ ký lời ta nói là dành cho mọi người.

Lạc Tuyết Ninh hơi nghiêm túc nói.

- Vì sao?

Ánh mắt Tiêu Hoằng biến đổi, vẻ mặt nghi hoặc. hắn không biết tại sao Lạc Tuyết Ninh đột nhiên lại nói vậy.

Lạc Tuyết Ninh hơi do dự một chút, đứng gần Tiêu Hoằng hơn một chút, hạ giọng nói:

- Bệ Đồ chính là Mai Long.

Xoẹt.

Gần như trong nháy mắt khi Lạc Tuyết Ninh nói những lời này, thần sắc Tiêu Hoằng đột nhiên biến đổi. Không hề nghi ngờ gì nữa, tin tức này đúng là rất kinh người.

- Có thể thế sao? Thế cũng không hợp với lẽ thường rồi. Mười mấy năm trước, Mai Long đã nổi danh lắm rồi. Hơn nữa hắn cũng không thể là dân của Duy Lâm Công Quốc được, không giống mà.

Tiêu Hoằng giật mình đáp.

- Chính xác trăm phần trăm đó. Bởi vì ba năm trước đây Mai Long là Mai Long, Bệ Đồ là Bệ Đồ nhưng sau khi Bệ Đồ lẻn vào Thái Ngô Thành liền ám sát Mai Long thật, cùng lột da mặt Mai Long, trải qua công nghệ đặc thù mà chế tạo một cái mặt nạ giống như đúc, trực tiếp quản lý thế lực nơi này. Tất cả mọi chuyên này Mai Kiệt gần như không biết chút nào, hơn nữa Ngự lực của Bệ Đồ bị trọng thương, mấy năm này đều áp dụng một loại tà thuật chữa thương, đó là hấp thu Ngự lực trong cơ thể nữ tử để nuôi dưỡng Ngự lực. Mấy năm nay, Công Ty Mỹ Nhân...

Câu tiếp theo Lạc Tuyết Ninh cũng không nói tiếp. Nàng lo lắng nó đả kích Tiêu Hoằng quá lớn.

Mà Tiêu Hoằng nghe nói vậy thần sắc cùng vẫn như trước nhưng thân thể hơi lảo đảo, trên mặt tuy duy trì nét tươi cười như trước nhưng lại động lại. Vẻ mặt chưa tới tuổi hai mươi của
hắn lập tức già nua đi rất nhiều.

- Ngươi biết từ bao giờ?

Tiêu Hoằng hói khẽ, giọng điệu bình thản tới thần kỳ, không có phẫn nộ, không có đau thương, dường như đang hỏi một vấn đề cực kỳ bình thường vậy.

- Còn nhớ lần trước ngươi dùng độc uy hiếp mấy tên sĩ quan Duy Lâm không? Bọn họ nói đó.

Lạc Tuyết Ninh đáp.

- Ta không tin. Ta không tin.

Tiêu Hoằng bình thản đáp.

Lạc Tuyết Ninh nhìn Tiêu Hoằng, cũng không nói gì thêm nữa. Giờ khắc này nàng dường như có thể cảm nhận được nội tâm của Tiêu Hoằng.

- Không còn sớm nữa, ngươi nên lên máy bay đi, bảo trọng.

Tiêu Hoằng nói xong liền yên lặng rời đi, tiến về phía rừng cây, chỉ để lại cho Lạc Tuyết Ninh một bóng dáng tang thương, hình ảnh đầy cô đơn.

- Ta nghĩ chúng ta hẳn sẽ không gặp lại.

Lạc Tuyết Ninh nhìn theo bóng dáng của Tiêu Hoằng, nói khẽ.

- Có lẽ thế. Có lẽ cả đời này.

Tiêu Hoằng hơi dừng bước, trả lời một tiếng liền chậm rãi tiến vào rừng cây, sau đó biến mất trong bóng tối. Mà Lạc Tuyết Ninh cũng hơi dừng lại một chút, sau đó bước ba bước rồi quay đầu nhìn lại về phương hướng Tiêu Hoằng biến mất.

- Vận mệnh có phải quá tàn khốc với Tiêu Hoằng hay không?

Nhìn bóng dáng Tiêu Hoằng biến mất, Lạc Tuyết Ninh thì thào tự nhủ.

Lạc Tuyết Ninh đi lên Tiểu ưng Hào không lâu, mấy động cơ chính của nó liền lần lượt khởi động, sau đó từ từ bay lên không trung.

Đứng trên phòng điều khiển, Lạc Tuyết Ninh giờ phút này có thể thông qua dụng cụ quan sát của Ma Văn thời tiết mà thấy rõ Tiêu Hoằng đang di chuyển trong tuyết. Đột nhiên lúc này nàng thấy hình bóng của Tiêu Hoằng như có một tia tang thương như có như không. Vận mệnh giờ khắc này đã trút toàn bộ những nhân tố bất lợi nhất lên Tiêu Hoằng rồi.

Cúi đầu, chậm rãi mở hộp gỗ Tiêu Hoằng đưa cho nàng, bên trong là một ống sáo đồng, trên có Khí văn tạo hình mờ nhạt, đường cong trước sau như một, có thể nói là đẹp tuyệt vời.

- Cây sáo sao?

Lạc Tuyết Ninh nhướn mày. Trước đó nàng cũng chỉ từng tùy tiện nói với Tiêu Hoằng là nàng chỉ thích sáo, không thể tưởng tượng được Tiêu Hoằng lại còn nhớ rõ. Mà thông qua quan sát Lạc Tuyết Ninh đột nhiên phát giác ra ống sáo này nhìn như bình thường nhưng lại dường như có chút đặc biệt.

Cẩn thận cầm ống sáo đồng lên, thổi khẽ, lúc này Ma Văn trên ống sáo từ từ sáng lên hào quang, mà Lạc Tuyết Ninh đột nhiên nhận thấy giờ khắc này nàng dường như có thể khống chế sự mạnh yếu của sóng âm. Thứ này dường như có trợ giúp rất lớn trong việc khống chế Toái Âm chiến Văn của nàng.

- Thật là kỳ diệu.

Lạc Tuyết Ninh thì thào, ánh mắt toát ra chút hưng phấn. Sau đó nàng liền thổi một khúc rất nổi tiếng là Toái Tuyết, tiếng sáo chứa ưu thương mờ nhạt.

Lúc này nhân viên thông tin rất thức thời truyền tiếng sáo của Lạc Tuyết Ninh, về phía Tiêu Hoằng.

Một người tiến trong trời tuyết trắng nghe thấy tiếng sáo như vậy, quay đầu lại nhìn về phía chiến hạm rực rỡ ánh đèn Văn Minh thiên Chương, không kìm nổi mà nở nụ cười bi thương, sau đó lại tiếp tục tiến lên, miệng ngâm khẽ ca từ của Toái Tuyết: Tuyết bay tán loạn, tuyết trắng tặng người về, hoàng hôn thúc dục, phiêu linh biết ai đau buồn? Gió lạnh thổi, tam sinh hóa tro tàn, chớ hỏi lệ rơi, chỉ còn hình ảnh ai đó dựa sát vào nhau, nhìn về biển cả, ngàn năm người không trở về...

Tiếng hát ngày càng xa, cuối cùng Tiêu ưng Hào chỉ còn lại một điểm sáng trên không trung, sau đó biến mất không còn thấy đâu nữa.

Tiến vào trong rừng cây một hồi, Tiêu Hoằng mới xoay người đi vào nơi đỗ Ma văn Xa yên lặng trong sơn đạo, hơi dừng lại một chút rồi mới khởi động Ma Văn Xa, đi về phía đường phố Đại Hoằng.

Cùng lúc đó, Sài Tang tại học viện Tây Tân Ma Văn tất nhiên cùng thấy biển quảng cáo rất bắt mắt trên đường phố Đại Hoằng và lời thề giết chết Miêu Thần cùng Sài Sương.

Sài Tang ngồi trong phòng Viện trưởng nhìn thấy ảnh thuộc hạ chụp, không khỏi hơi nhíu mày, sắc mặt vô cùng khó coi.

Diệt Miêu gia, chiếm lấy đường Minh Cổ khu Tây Tân, bán đi đã khiến Sài Tang tức giận không thôi. Nếu không phải là chuyện Sài Sương và Miêu Thần vân bị Hà Ngân Đông dắt mũi thì Sài Tang đã sớm xử lý Tiêu Hoằng để tiết mối hận trong lòng.

Không sai. Từ rất sớm trước đây quả thật hắn muốn mượn sức của học sinh bí ẩn của Phân viện. Nhưng khi biết đối phương là Tiêu Hoằng và cừu hận sau đó của đôi bên thì trên cơ bản Sài Tang đã từ bỏ ý định này.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện