Ma Ngân

Bày Mưu


trước sau

- Ba búa đầu của ngươi đánh xong rồi chứ? Hiện giờ đến lượt ta.

Chu Thái dời khiên đi, vẻ mặt nghiêm túc nói. Hắn cũng hơi cảm thấy Tiêu Hoằng không phải là Ngự Giả cấp bốn mà là Ngự Giả cấp năm. Đây tuyệt đối là tốc độ tăng cấp khiến người ta phải rung động.

Mà hắn cũng cảm nhận được Tiêu Hoằng vì sao lại "hẹn" hắn ra đây, hóa ra là đã chuẩn bị từ trước.

-Nổ.

Tiêu Hoằng không thèm trả lời, quát lên một tiếng.

Chỉ thấy ngay vào một khắc khi Chu Thái dời tấm khiên đi, những mảnh nhỏ của Hàn băng vạn năm rơi rụng ở chân hắn liền đồng loạt bị kích nổ, phát ra tiếng ầm ầm liên tiếp.

Chu Thái trực tiếp bị đánh bay ba thước, ngã lăn trên mặt băng. Tuy nhiên vì đều là mảnh nhỏ nên uy lực vụ nổ cũng có hạn, bởi vậy cũng không tạo thành tổn thương quá lớn cho Chu Thái. Gần như sau nháy mắt bật dậy.

Cúi đầu nhìn một vết máu xuất hiện trên đùi, vẻ mặt của Chu Thái ẩn hiện sự giận dữ.

- Một khi đã vậy thì đừng trách ta ra tay vô tình!

Chu Thái nói, tay trái phất lên khiển cái khiên tiêu tan, biến thành một sợi xiềng xích màu đỏ sậm, lập tức bao phủ bốn phía Tiêu Hoằng.

Chỉ nói về lực lượng và sức bật thì Tiêu Hoằng không thể là đối thủ của Chu Thái. Mà Tiêu Hoằng lại dựa vào sự linh hoạt và tính hay thay đổi của Ma Văn Châu màu lam đậm.

Đối mặt với Chu Thái có sức bật cường đại, Tiêu Hoằng biết rõ cận chiến không phải là sự lựa chọn chính xác. Hắn luân phiên đánh vài đòn nghi binh liền đột nhiên nhảy vọt về phía sau, cố hết sức cách xa Chu Thái.

Nhưng Chu Thái thấy Tiêu Hoằng nhảy về phía sau, khóe miệng lại nhếch lên, cánh tay trái đột nhiên vung lên. Xiềng xích năng lượng quấn quanh đó bắn ra, chuẩn xác quấn trên hông của Tiêu Hoằng, một đầu nối với mặt băng, đột nhiên co rút lại, lôi Tiêu Hoằng từ trên không xuống đất, cố định trên băng.

- đã xong.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Chu Thái nói khẽ, hai tay nắm chặt cây búa năng lượng, ở phía đầu búa còn bốc cháy, lập tức ném về phía Tiêu Hoằng.

Đây là tuyệt kỹ thành danh của Chu Thái — Địa Liệt Trảm. Đầu búa đánh lên mặt đất chẳng những có thể tạo thành lực sát thương Cường đại mà sóng xung kích do hỏa diễm hình thành cũng sinh ra uy lực rất lớn.

Dựa theo lẽ thường thì với cục diện như vậy, Tiêu Hoằng có thể nói là tuyệt đối bất lợi nhưng hắn lại không hề có phản ứng gì thái quá, nhìn cây búa năng lượng đánh tới bản thân, tay nắm vào xiềng xích năng lượng quanh người rất nhanh, trong nháy mắt đã đóng băng nó, khiến nó bị vỡ nát.

Sau khi thoát khỏi xiềng xích, Tiêu Hoằng liền liên tiếp lăn đi, trong nháy mắt đã lăn được mấy thước.

- Ngươi cho làm vậy có tác dụng sao? Nói cho ngươi nghe, Địa Liệt Trảm của ta có diện tích thương tổn không phải chỉ một điểm thôi đâu.

Chu Thái lạnh lùng dứt lời, búa tạ liền đánh thảng lên mặt băng, phát ra tiếng vang nặng nề.

Tuy nhiên đúng lúc này thần sắc của hắn lại đại biến. Nơi cái búa đánh xuống đột nhiên hình thành một vết nứt lớn, khiến cho dưới chân hắn cũng xuất hiện rất nhiều vết băng. Bùm một tiếng, không đợi Địa Liệt Trảm hoàn toàn phát huy, cả người Chu Thái đã rơi vào trong vết nứt.

Sau một lúc giày giụa, cuối cũng Chu Thái mới đi ra được, tuy nhiên quần áo đã ướt đẫm, gió lạnh thổi qua quả thực là rét thấu tim.

- Mặt băng chỗ ngươi không được rắn chắc.

Tiêu Hoằng chậm rãi bò lên từ mặt băng, nhìn Chu Thái, bình thản nói.

Chát.

Ngay khi Tiêu Hoằng nói ra những lời này thì sắc mặt Chu Thái đột nhiên biến đổi. Lần này hắn đã hoàn toàn hiểu được tại sao Tiêu Hoằng lại đưa hắn tới quyết đấu trên mặt băng. Địa Liệt Trảm của hắn căn bản đừng mong phát huy nổi, do đó làm sức chiến đấu của hắn giảm mạnh. Trái lại Tiêu Hoằng ở trên mặt băng lại giống như trong sân nhà.

Hiểu vậy, trong lòng Chu Thái lập tức căng thẳng hằn. Hắn vạn lần không ngờ là Tiêu Hoằng đã tính trước tất cả rồi.

- Làm nóng người thế thôi, giờ đến lượt ta!

Tiêu Hoằng nhìn về phía Chu Thái, hai mắt lộ vẻ tàn khốc, sau đó nắm chặt tay.

Ầm ầm ầm.

Ngay sau đó đột nhiên mặt băng truyền ra tiếng chấn động kịch liệt. Chỉ thấy mặt băng dưới chân Chu Thái đã hình thành vô số vết nứt.

- Không tốt.

Chu Thái tự nhủ, chuẩn bị thoát khỏi mặt băng. Nhưng đúng lúc này đột nhiên hắn mới chú ý tới thân thể đã bị đông cứng, tay chân không tự chủ được, Ngự lực bắt đầu hơi ngưng kết. Nhìn cánh tay, chúng ta kinh ngạc. thân thể đã bị dính sương mù màu máu từ bao giờ.

Nhưng dù là vậy thì Chu Thái dù sao cũng có thực lực Ngự Giả cấp năm, cố hết khả năng bảo trì Ngự lực mạnh mẽ trong cơ thể được linh hoạt, sau đó tránh về phía bên trái hai bước.

Gần như ngay khi hắn vừa mới di động, một cây Hàn băng vạn năm trụ cao chừng ba thước liền vọt lên từ mặt băng, cách Chu Thái chỉ có mấy ly.

Đây đúng là thứ Tiêu Hoằng vừa rồi đã ngưng kết ra ở mặt băng. Bởi vì có nước sông nên việc ngưng kết rất dễ dàng.

-Nổ.

Chu Thái còn chưa kịp phản ứng thì Tiêu Hoằng lại một lần nữa nói. Ngay sao đó, cột Hàn băng vạn năm cao tới ba thước giống như một quả bom bị kích nổ lập tức, đánh bay Chu Thái.

Lúc này Tiêu Hoằng cũng không ngừng lại mà giơ tay phải lên, lòng bàn tay đã ngưng kết ra Hàn băng vạn năm lớn bằng quả dưa hấu, sau đó bắn về phía Chu Thái đang bay trên không.

Trên đường phi hành, quả dưa hấu Hàn băng vạn năm vỡ vụn, trở thành vô số khối băng đánh lên người Chu Thái, tạo thành đả kích liên tiếp.

Nếu không phải Chu Thái mang theo áo giáp nặng thì hai lần tấn công liên tục này đủ để hắn mất mạng rồi.

Bùm.

Sau một lát, Chu Thái mới rơi xuống mặt đất, toàn thân đầy thương tích, không còn chút năng lực phản kích. Phía trên thân thể hắn, băng sương đã biến
thành một vùng Hàn băng vạn năm màu lam đậm. Mà Ngự lực cũng hắn cũng gần như bị ngưng kết lại.

Nhìn về phía Tiêu Hoằng, lúc này hắn không nhanh không chậm đi tới cạnh Chu Thái, duỗi tay ra liền có một Mũi băng mọc ra, trực tiếp để trên yết hầu Chu Thái.

Đối mặt với tình cảnh này, Chu Thái rất rõ ràng là không xong rồi, gặp phải Tiêu Hoằng giết người như ma, hắn cũng không có mong Tiêu Hoằng sẽ nương tay hay thương tình nhân từ.

Nghĩ vậy, Chu Thái liền lập tức nhắm hai mắt lại. Không nghi ngờ gì nữa, nếu mùa hạ nóng bức, lại ở trên mặt đất thì hắn có lẽ có thể chiến thắng Tiêu Hoằng. Nhưng trước mắt là trời đông giá rét, lại đấu trên mặt băng, kết quả cũng không có gì ngoài mong đợi.

- Nếu trực tiếp đâm tới vậy thì ngươi chết thoải mái quá rồi nhi? Thế thì tại sao ta lại phải giết ngươi?

Tiêu Hoằng thốt lên từng chữ, giọng nói nhẹ nhàng như gió nhẹ mùa hè.

Mà những lời này truyền vào tai Chu Thái khiển hai mắt khép hở của hắn mở bừng ra, nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoằng nói:

- Thế ngươi muốn thế nào?

- Vào thời điểm ta quét sạch Miêu gia thì ngươi chắc cũng thấy thì mà máu huyết và xương trắng hoàn toàn bị chia lìa rồi chứ? Là do ta làm đó.

Tiêu Hoằng vẫn nói khẽ như trước, trên mặt thậm chí còn nở nụ cười lạnh lùng, đầu ngón tay hình thành một luồng năng lượng hình rắn độc.

Chu Thái tất nhiên đã nhìn thấy thi thể ở Miêu gia kia tất nhiên là không rét mà run. Mặt Chu Thái hơi lộ vẻ sợ hãi. Hắn không ngờ cái tên tướng mạo xấu xí này lại âm độc tới vậy.

- Muốn sống không?

Bỗng nhiên Tiêu Hoằng nói.

Nghe lời này của Tiêu Hoằng, ánh mắt Chu Thái đột nhiên giật giật. Ai chả muốn sống, hơn nữa dưới tình huống phải đối mặt với cái chết thống khổ thì lại càng như vậy.

Trầm mặc một lát, Chu Thái căng thằng nhìn Tiêu Hoằng rồi gật đầu.

- Vậy thì làm theo lời ta đi.

Tiêu Hoằng nói xong, đầu ngón tay liền động. Một khối Hàn băng vạn năm nhỏ bằng ngón tay cái hiện ra trên đầu ngón tay Tiêu Hoằng:

- Loại này ngươi đã từng thấy, gọi là nổ.

Nói xong Tiêu Hoằng liền trực tiếp đút vào miệng Chu Thái, khiển cho hắn nuốt xuống. Chu Thái chỉ cảm thấy trong bụng không ngừng ùn ùn phát ra hàn khí. Mà Chu Thái cũng biết khối băng này mà nổ tung trong dạ dày hắn thì sẽ có hậu quả thế nào.

Sau đó Tiêu Hoằng vung cánh tay, bỏ đi Hàn băng vạn năm bốn phía ngoài khối trong bụng của Chu Thái.

Chu Thái bị đông tới gần cứng đờ, cố gắng đứng dậy từ mặt đất, theo bản năng sờ sờ bụng, rồi nghiêm túc nói với Tiêu Hoằng:

- Hiện giờ ngươi muốn ta làm gì?

- Mang ta lẻn vào chỗ Sài Sương ở.

Tiêu Hoằng gằn từng chữ.

- Hả ?

Chu Thái thốt lên kinh ngạc, vẻ mặt lại biến đổi. Hắn không ngốc, tất nhiên hiểu ý trong lời này của Tiêu Hoằng.

- Ngươi có thể đôi ý.

Ánh mắt Tiêu Hoằng nhìn chằm chằm vào Chu Thái.

Chu Thái nhìn Tiêu Hoằng lạnh như băng kia, lại nhìn năng lượng xà còn chưa rút lui, trầm tư một lát rồi mà không nói gì, chỉ hơi hơi cúi đầu

- Ngươi đã không có ý kiến gì thì chuẩn bị một chút mới được.

Tiêu Hoằng nói xong liền xoay người rút Tập Tố chiến đao vốn cắm trên mặt băng.

Chu Thái cũng nhanh chóng trở về Ma Văn Xa màu bạc trắng, cũng đổi bộ khôi giáp xuống thành quần áo thường.

Mà lúc này Tiêu Hoằng cũng không nói nhiều, trở lại Ma Văn Xa, dừng lại một chút mới quay đầu, một mình lái xe trở về.

Chu Thái tất nhiên hiểu ý tứ này, thành thật đi phía sau, giống như một con trâu đực bị Tiêu Hoằng thu phục rồi.

Trải qua hơn một tiếng đi tới, Ma Văn Xa cũng trở về đường phố Đại Hoằng. Tiêu Hoằng liền đỗ bên đường, quan sát một chút.

Dựa theo chương trình học của học sinh học viện Tây Tân Ma Văn, học sinh luyện chế văn hẳn là không có lớp. Nghĩ vậy, Tiêu Hoằng liền rời khỏi Ma Văn Xa, lấy ra một bộ áo choàng dài trùm lên người, sau đó tiến thẳng vào Ma Văn Xa của Chu Thái, ngồi ở phía sau.

Tuy Tiêu Hoằng không lên tiếng trả lời, nhưng lúc này Chu Thái hiểu rõ. Chỉ tạm dừng một chút, hắn liền phát động Ma Văn Xa, lập tức đi về hướng học viện Tây Tân Ma Văn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện