Theo đầu ngón tay Tiêu Hoằng hơi giật giật, tiếp theo chỉ thấy một cánh tay Tiêu Hoằng đã rất nhánh giơ lên, chuyện thứ nhất là cầm lấy Ma vẫn thông tin bên cạnh, hủy bỏ trình tự đúng giờ phát đi tin tức.
Tiếp theo Tiêu Hoằng một lần nữa từ trên mặt đất, từng chút từng chút một chỗm lên, tuy rằng còn có hơi lảo đảo, nhưng trong ánh mắt đã lóe lên một chút linh hoạt sắc bén, dường như sống lại từ cõi chết.
Giờ này khắc này, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy bộ phổi trở nên vô cùng yếu ớt, vách mạch máu dường như còn mỏng manh hơn so với tờ giấy. Tuy nhiên, thông qua điều động Ngự lực, Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được đường cong màu tím bao phủ trong phổi, đã thối lui xuống, đồng thời co rút lại thành một vật thể màu tím hình quả trứng bằng cỡ nắm tay nằm phía dưới phổi.
Mà lúc này Tiêu Hoằng cũng không dám chậm trễ, lập tức thông qua Nội Ngự Pháp bao vây vật thể màu tím hình quả trứng này lại, triệt để ngăn chặn.
- Lần này ta xem ngươi còn tra tấn ta nữa không?
Tiêu Hoằng thì thào tự nói. Tuy rằng hiện tại cơ thể Tiêu Hoằng suy yếu không chịu nổi, thậm chí có thể nói trong cơ thể đầy thương tích, nhưng còn may là Ngự lực cũng không có bị ảnh hưởng chút nào.
Tuy nhiên, đúng lúc này, thần sắc Tiêu Hoằng đột nhiên lại vừa động, vẻ đắc ý cùng bất khuất mới đó lập tức bị thay thế bằng vẻ kinh ngạc: thông qua Hàn băng vạn năm che chắn ngay cửa động, giống như một tấm gương soi, Tiêu Hoằng nhìn thấy rõ hình dáng của mình, vốn mái tóc đen nhánh đã biến thành trắng như tuyết, khóe mắt đỏ rực, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua tiều tụy không chịu nổi.
Đây là tế bào sắc tố đen của Tiêu Hoằng bị bệnh trạng phá hủy.
- Tóc của ta...
Tiêu Hoằng không khỏi lầm bẩm, rồi lập tức toát ra vẻ không sao cả:
- Trắng à? Vậy cứ trắng đi, ít nhất ta con sống!
Tuy rằng hiện tại Tiêu Hoằng tạm thời thanh tỉnh, nhưng cũng chưa vượt qua nguy cơ, mạch máu của phổi mỏng như cánh ve, chỉ cần bị tấn công nhẹ thêm một chút nữa sẽ vỡ tan, đến lúc đó vẫn là cái chết như trước.
Không dám hành động thiếu suy nghĩ, Tiêu Hoằng nhè nhẹ ngồi lên mặt đá, từ trong đống Văn đan, kim tệ rơi vãi trên mặt đất, tìm lấy một viên Văn đan chữa trị tế bào, cẩn thận nuốt vào, sau đó hết sức chuyên chú thông qua Ngự lực điều động, tầm bo tế bào phổi, cùng với các tế bào bị hao tổn khác.
Văn đan cùng với kim tệ rơi tứ tán trên mặt đất, đều là thời điểm Tiêu Hoằng giãy giụa mà rơi ra.
Có thể nói, những Văn đan này đều vô giá, bên trong chứa rất nhiều dược liệu quý báu, hiệu quả đối với chứng bệnh bình thường tự nhiên rất tốt.
Đại khái qua một giờ, Tiêu Hoằng đã có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể hơi có chuyển biến tốt. Tiếp theo nhìn thấy cái chén ở bên cạnh. Giờ này Tiêu Hoằng cực độ suy yếu, không muốn ăn uống gì cả, nhưng hắn có được lý trí tuyệt đối, vẫn là cố gượng đứng dậy, cầm lấy chén, đổ vào một ít nước sạch, lần nữa cho vào hai miếng thịt ép khô, đặt lên Ma Văn đun nóng.
Thời điểm này, Tiêu Hoằng biết rằng: cơ thể đang suy yếu rất cần chất dinh dưỡng, mình phải bảo đảm ăn uống đầy đủ, mới có thể giúp thân thể mau chóng khôi phục!
Thừa dịp thời gian đun nóng, Tiêu Hoằng thất tha thất thểu đi tới góc động, cầm lấy Ma Văn hình ảnh cất vào trong ngực.
Tiếp theo sau, lại lần nữa ăn sạch chén canh kể cả nước lẫn cái. Tiêu Hoằng lại tiêm một mũi dung dịch phòng ngừa nhiễm trùng, dùng tiếp mấy viên Văn đan, sau đó nằm xuống mặt đá, nghỉ ngơi lấy lại sức.
Cứ như vậy liên tiếp ba ngày, Tiêu Hoằng trừ thời gian ăn uống vệ sinh, trên cơ bản cả người đều vượt qua trên phiến đá. Cứ như vậy lẳng lặng nằm, thông qua Khí Tức Pháp, Nội Ngự Pháp cảm nhận từng biến hóa rất nhỏ trong cơ thể.
Trải qua ba ngày quan sát, Tiêu Hoằng rõ ràng có thể cảm nhận được, thân thể đã có bước đầu khôi phục. Trạng thái khôi phục rất rõ ràng. Tuy nhiên, đồng thời cùng Tiêu Hoằng khôi phục, còn có vật thể màu tím hình quả trứng trong cơ thể kia. Khẳng định nó là nguyên nhân gây ra bệnh, nhưng may mắn là, Tiêu Hoằng đã thông qua Ngự lực, bao vây ngăn chặn nó , không cho nó tiếp tục tạo thành thương tổn . Nhưng đây chỉ là trước mắt, bởi vì nó vẫn đang sinh trưởng, mặc dù rất chậm. Nếu Tiêu Hoằng muốn thoát khỏi bị uy hiếp, biện pháp duy nhất chính là bản thân phải không ngừng tăng lên Ngự lực, để áp chế nó.
Chỉ cần bảo đảm cường độ Ngự lực trong cơ thể thủy chung mạnh hơn so với vật thể màu tím hình quả trứng kia, thì không có vấn đề gì.
“Dưỡng thân thể khỏe xong, lập tức tìm một địa phương tăng lên Ngự lực!” Tiêu Hoằng làm ra tính toán như thế, rồi lần nữa rơi vào giắc ngủ hỗn loạn, hiện tại hắn thật sự rất suy yếu.
Tới sáng sớm hôm sau, từ lỗ thông khí lại chiếu vào ánh mặt trời, xem ra thời tiết bên ngoài hẳn đã tốt hơn rồi, tuy ràng thân thể Tiêu Hoằng vẫn còn suy yếu, nhưng so với mấy ngày trước đã tiến triển tốt hơn nhiều, thịt ép khô mang theo đã được Tiêu Hoằng ăn sạch.
Hiện tại tuy Tiêu Hoằng ăn uống vẫn không có mùi vị gì, nhưng Tiêu Hoằng biết rõ, một ngày ba bữa cơm cần phải có, thực vật chỉ có thể tìm kiếm.
Chậm rãi ngồi lên! Cả ngày nằm trên phiến đá, Tiêu Hoằng đã cảm giác có chút tù túng, cũng nên ra bên ngoài hít thở không khí trong lành.
Một lần nữa mặc vào bộ long giáp, xách túi hành trang tùy thân, Tiêu Hoằng giải trừ Hàn băng vạn năm, chuẩn bị tìm kiếm chút thức ăn. về phần trên mặt đất rơi vãi mười mấy kim tệ, Tiêu Hoằng cũng không nhặt lại, dù sao nơi này là thâm sơn cùng cốc, nói vậy không cần lo lắng trộm đạo gì đâu!
Mùa đông, trong nơi núi rừng hoang dã này cũng không có nhiều thực vật, nhưng cố công tìm kiếm vẫn phải có.
Chống một nhánh cây khô làm gậy chống, Tiêu Hoằng đi xuống sườn núi, đi tới bên cạnh một dòng sông đóng băng, đại khái chiều rộng chừng mười thước, mực nước hẳn là rất sâu.
Rút ra thanh đao nhỏ tùy thân, đục một vết nứt trên bờ sông, Tiêu Hoằng lui về phía sau vài bước, rồi lập tức bắn vào ngay chỗ vết nứt một quả “Loa Toàn”.
Theo “Loa Toàn” chui vào hố băng, im lặng một lát, tiếp theo chỉ thấy cả mặt sông băng đột nhiên nổ tung ra, nước sông dưới mặt băng cuồn cuộn trào lên dâng cao bảy tám thước, giống như một con rồng nước.
Trong tiếng kêu “cách cách” vụn băng rơi xuống, đầy đất đều là vụn băng, xen lẫn trong đó là bảy tám con cá sông dài hơn thước. Tuy nhiên, đều bị sóng dao
động chấn chết.
- Có thức ăn rồi!
Đi tới bên cạnh dòng sông, dùng nhánh cây xâu bảy tám con cá lại, Tiêu Hoằng liền chậm rãi quay về hang động.
Tuy nhiên, ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới đi tới chân núi dưới chỗ hang động, thần sắc bình thản chợt biển đổi, chỉ thấy trên sườn núi phủ kín trắng tuyết, có một hàng dấu chân từ một nơi khác kéo dài lên hướng đỉnh núi.
- Có người sao?
Tiêu Hoằng thì thào tự nói, tiếp theo liền từng chút từng chút một nhè nhẹ leo lên chỗ hang động.
Ngay thời điểm Tiêu Hoằng rón rén đi tới bên cạnh hang động, lúc này Tiêu Hoằng liền nhìn thấy một thanh niên thân mặc áo tang thô sơ, đang khom người lượm kim tệ của Tiêu Hoằng rơi trên mặt đất, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại:
- Phát tài rồi... phát tài rồi...
Nhìn thấy một màn này, vẻ cảnh giác trên mặt Tiêu Hoằng buông lỏng xuống, tiếp theo cầm cây gậy gỗ trong tay gõ mấy cái ngoài cửa động.
Nghe tiếng động, theo bản năng động tác của thanh niên này ngưng bặt, rất nhanh xoay người, tiếp theo liền biển sắc: chỉ thấy một người đầu tóc bạc, mắt đỏ bừng, mặt tái nhợt đứng trước cửa động.
- Má ơi, có quỷ!
Gã thanh niên phát ra tiếng kêu hoảng sợ như thế, tiếp theo thân mình dán sát trên vách đá.
Đối với phản ứng của thanh niên này, Tiêu Hoằng cũng không có phản ứng gì lớn, hắn nhẹ bước vào hang động, ngăn chặn cửa động, rồi nhẹ giọng nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết: kẻ không hỏi mà lấy tức là kẻ trộm sao? Trả lại kim tệ của ta! Thấy Tiêu Hoằng lên tiếng, rồi cẩn thận quan sát một hồi, hắn mới phát hiện Tiêu Hoằng thì ra là người, hơn nữa tay chống cây gậy gỗ, nhìn qua thực suy yếu như một kẻ yếu đuối bệnh hoạn.
Lại nhìn mười mấy kim tệ trong tay, số tiền này đối với người như hắn mà nói, tuyệt đối có thể xem là một tài sản lớn. Trong lòng có những ý tưởng này, lập tức trong đầu gã thanh niên không khỏi nảy sinh tà niệm, một bàn tay chậm rãi sờ vào cán đao đốn củi đeo sau lưng, sau đó đột ngột rút ra, không nói hai lời chém thẳng vào Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng tuy ràng thân thể suy yếu, nhưng Ngự lực không suy giảm chút nào, đối mặt với gã thanh niên phóng mình chém tới, hắn không hề động, chỉ hơi híp mắt nhìn.
-Vù...
Ngay tại thời điểm gã thanh niên xuất hiện trước mặt Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng chỉ thôi nhẹ ra một hơi. Mà luồng hơi này dưới tác dụng của Long Tức Chiến Văn, lại biến thành một luồng sóng xung kích mãnh liệt.
Đối phó với người bình thường chỉ có Ngự Đồ cấp một mà nói, quả thực là dư dả.
Ngay tức khắc, gã thanh niên đang phóng tới chém Tiêu Hoằng, liền bị sóng xung kích này đánh bay đi, đập vào vách đá đối diện. Lúc này Tiêu Hoằng cũng canh đúng giờ cơ, rất nhanh tiến tới giơ tay nắm cổ gã thanh niên, xách bổng dí mặt hắn vào vách đá.
Gã thanh niên có điều phản ứng, mặt đầy vẻ kinh hãi, hắn không thể tưởng tượng, đối phương chỉ thôi ra một hơi, mà lại tạo thành uy lực cường đại như thế. Từ đó xem ra, cấp bậc Ngự lực của người này tuyệt đối không nhỏ, bóp chết hắn quả thực giống như bóp chết một con kiến.
- Vị đại nhân này! Tha mạng a... tha mạng a! Tiểu nhân vô tình mạo phạm, chính là nhất thời ý nghĩ bậy bạ, xin xem ở trên tiểu nhân còn có mẹ già bảy mươi, dưới có con nhỏ ba tuổi, xin tha cho tiểu nhân lần này!
Gã thanh niên phản ứng cũng tính là nhạy bén, lập tức khóc lóc cầu xin.
Tiêu Hoằng không chút động tâm, thông qua quan sát, hắn rõ ràng có thể từ trong mắt thanh niên này thấy rõ một chút giảo hoạt, hơn nữa nếu tha người này nói không chừng sẽ có phiền toái.
Tuy nhiên, ngay lúc ngón tay Tiêu Hoằng vừa định phát lực, thần sắc lại hơi đổi, mở miệng hỏi:
- Không giết ngươi cũng có thể, nhưng ngươi phải làm nô bộc cho ta ba tháng, như thế nào?
- Có thể, có thể.
Gã thanh niên gật đầu liên tục.
- Trước đừng đáp ứng mau như vậy!
Tiêu Hoằng nói xong, khẽ nâng tay kia lên, tức thì đầu ngón tay hình thành một mảnh Hàn băng vạn năm bằng cỡ ngón cái, tiếp theo tiện tay ném qua một bên, rồi kích nổ.
“Ầm!”
Ngay sau đó, mảnh Hàn băng vạn năm nổ tung, trong nháy mắt trên mặt tảng đá hình thành một cái lỗ nhỏ bàng miệng bát. Gã thanh niên trông thấy không kiềm được mí mắt trợn tròn xoe.
- Thử nghĩ một chút đi, nếu nó ở trong dạ dày ngươi nổ tung, thì chuyện gì xảy ra!?!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói xong, liền lại lần nữa tạo ra một mảnh Hàn băng vạn năm, nhét thẳng vào miệng gã thanh niên đồng thời vỗ vỗ ót cho hắn nuốt xuống.
Sau đó Tiêu Hoằng buông tay. Chỉ thấy gã thanh niên ho mạnh mấy cái, rồi không kiềm được sờ sờ bụng, ánh mắt kinh hoàng nhìn Tiêu Hoằng. Hắn cũng không ngốc, tự nhiên biết ràng: hiện tại chỉ cần một cái ý niệm trong đầu Tiêu Hoằng, liền có thể giết chết hắn.
- Ngươi tên gì?
Tiêu Hoằng ngồi trước mặt gã thanh niên, nhẹ giọng hỏi, đồng thời lấy ra con dao nhỏ, bắt đầu mổ bụng làm sạch một con cá sông.