Ma Ngân

Tâm Ý Không Tiếng Động


trước sau

- Mẹ, con đây.

Đứng trong sân, cẩu Tử liền gọi vào phòng, sau đó cung kính đưa Tiêu Hoằng vào trong.

Tiến vào bên trong phòng, lập tức mùi ẩm mốc truyền tới, tuy nhiên Tiêu Hoằng cũng không để ý, giống như một bức tượng đứng cạnh giường. Trên giường có một bà lão tóc trắng xóa đang nằm, đắp một cái chăn rách rưới, thần sắc mệt mỏi, thân thể nhìn cũng không khỏe mạnh gì.

- Mẹ, mẹ đã đỡ mệt chưa?

Cẩu Tử cẩn thận đi tới bên cạnh bà lão, nói nhỏ.

- Cái tên nhãi này, sao hôm nay lại đi sớm như vậy?

Bà lão nằm ở gần lò sưởi đặt đầu giường, yếu ớt nói.

- Mẹ, mẹ đừng như vậy. Nhà đang có khách đó, đừng có gọi con là nhãi này nhãi nọ. Mẹ còn chưa ăn cơm đâu, để con đỡ mẹ dậy.

Cẩu Tử nói xong liền cẩn thận đỡ bà lão dậy, vào bếp lấy đồ ăn đút cho bà.

Tiêu Hoằng đứng im không nhúc nhích ở góc tường, vẻ mặt không chút gợn sóng, ánh mắt lẳng lặng nhìn tới. cẩu Tử vân luôn vội vã đi lại giữa phòng ngủ và phòng bếp.

Bà lão được cẩu Tử nâng dậy mới chú ý tới Tiêu Hoằng đứng không nhúc nhích trong góc phòng, ánh mắt đục ngầu hơi thay đổi.

- Cẩu Tử nhà tôi là thuộc hạ của ngài sao?

Thấy Tiêu Hoằng, bà lão nói nhỏ, trong giọng nói toàn ngập vẻ cung kính.

-Phải.

Tiêu Hoằng nói rất ngắn gọn.

- Chà, nghe cẩu Tử nói ngài là một đại tài chủ, tới thăm nhà nghèo này, bà lão tôi rất vinh hạnh. Mời ngài ngồi.

Bà lão nói nhỏ.

Tiêu Hoằng không nói gì, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

- Cẩu Tử nhà tôi ngày thường chơi bời lêu lổng, nhờ được quý nhân thu nhận nên dạo này dường như cũng có vẻ khá hơn, cũng biết điều hơn, lại cũng giúp nhà ta có thêm một phần thu nhập. Ngài không biết chứ phụ thân của nó đã qua đời từ sớm, mẹ con sống nương tựa vào nhau mấy chục năm rồi, cuộc sống túng quẫn phi thường. Nhất là mấy năm nay xương cốt già của ta cũng không xong rồi. Xin ngài hãy chiếu cố cho nó.

Bà lão nói tiếp.

- Cẩu Tử có ngươi cũng đã là rất hạnh phúc rồi. Tối thiểu hắn còn có chỗ dựa.

Tiêu Hoằng bình thản nói.

- Mẹ, lão đại nói đúng đó. Đợi tới tương lai ta giàu sang rồi thì khẳng định sẽ để mẹ sống những ngày tháng an lành.

Cẩu Tử ngồi xuống cạnh mẹ, vui vẻ nói, dường như giống như đứa nhỏ to xác vậy.

- Cái thằng nhãi này, suốt ngày chỉ nói nhảm.

Bà lão cười, xoa đầu cẩu Tử nói.

Đại khái qua một giờ, cẩu Tử lại chăm sóc mẫu thân đi ngủ rồi mới đi theo Tiêu Hoằng rời đi.

- Lão đại, thật xin lỗi, khiến ngài đợi lâu rồi. cẩu Tử xin lỗi, dáng vẻ vẫn khúm núm như trước nhưng trong lòng lại toàn gặp sự cảm kích. Tiêu Hoằng cũng không hề nói toạc mọi chuyện hắn làm ra với mẹ hắn.

Tiêu Hoằng không lên tiếng trả lời, lại đi ra bên ngoài, toàn thân khiến người ta có cảm giác dường như không thuộc về thế giới này, hoàn toàn phân rõ giới hạn, sống ở bên trong một vùng thiên địa riêng biệt vậy.

Bắt một chiếc xe khách Ma Văn đi nữa tiếng đồng hồ, Tiêu Hoằng và Cẩu Tử cuối cùng tiến vào Phượng Hoàng Thành.Nhưng Tiêu Hoằng lại chẳng hề động tâm, thậm chí nhìn cũng không nhìn, tùy tiện quán cơm coi như không tồi là đi vào, sau đó tìm một gần cửa sổ, ngồi xuống, gọi chút đồ ăn rồi bắt đầu ăn. cẩu Tử cảm thấy chán nản. Hắn không ngờ Tiêu Hoằng lại cứng nhắc như vậy, không biết hưởng thụ cuộc sống.

Tuy nhiên nhìn thấy đồ ăn trên bàn thì cẩu Tử không kiềm nổi mà chảy nước bọt ròng ròng, ăn từng miếng lớn.

- Này này này. Các ngươi có biết là gần đây Thái Ngô Thành có đại sự xảy ra không?

Đúng lúc này thì một gã nam nhân ngồi bàn bên cầm chén rượu bắt đầu nói.

Tiêu Hoằng nghe vậy, chiếc đũa trong tay đột nhiên ngừng lại, sau đó tốc độ hoạt động rõ ràng chậm đi một chút.

- Thái Ngô Thành??

Có người hỏi.

- Nói vậy các ngươi còn chưa biết ta mới từ Thái Ngô Thành trở về hả? Mai Long đã chết từ lâu rồi, hiện giờ Mai Long là Bệ Đồ, Bệ Đồ là Thượng tướng quân của Duy Lâm Công Quốc đó. Không thể ngờ nổi Mai Kiệt kia lại là một kẻ bất lực, ca ca bị giết mà đến cái rắm cũng không đánh nổi, còn nhận Bệ Đồ làm ca ca. Các ngươi nói có đáng cười hay không?

Nam nhân kia nói.

- Nam nhân mà lại sống như vậy, đúng thật là khiến người ta bi ai.

Một gã khác nói.

- Chuyện này cũng chưa tính vào đâu. Ngày hôm qua, ngay ngày hôm qua thôi ta còn nghe nói Bệ Đồ đã rời khỏi Thái Ngô Thành, đồng thời chỉ sau mấy giờ, Duy Lâm Công Quốc và Tinh Quần Quốc của liên minh Á Tế Á liền tuyên chiến với Phục Thản Đế Quốc. Hơn nữa ta còn nghe nói là chiến tuyến gần chỗ chúng ta nhất là Tây Cương đã bắt đầu chiến đấu rồi.

Người đàn ông kia nói, dường như đang kể lại bí mật kinh thiên động địa vậy.

- Nếu nói vậy thì Vũ Nhuận Tinh của chúng ta chẳng phải thành một nơi không an toàn sao?

Có người nói.

- Yên tâm đi. Nếu loạn thì Bối La Thành sẽ loạn trước. Cái chỗ khỉ ho cò gáy như ở đây không ai để ý đâu.

Gã đàn ông xấu trai kia nói tiếp.

Tiêu Hoằng nghe mấy lời này thần sắc vẫn bình tĩnh như nước, chỉ hơi hơi dao động một chút liền bắt đầu ăn uống tiếp.

Cơm no rượu say xong, Tiêu Hoằng lau miệng, chỉ cảm thấy thân thể ấm áp lên. Cơ thể vốn suy yếu dường như cũng có thêm lực lượng.

- Ngươi ở chỗ này chờ ta, cứ ăn uống đi. Ta đi một chút.

Ta nói với cẩu Tử rồi đi ra khỏi quán.

Đi trên đường, tùy tiện vào một quán hàng, bắt đầu thông qua Ma Văn tin tức tìm đọc những báo động
về tai họa địa chất của Vũ Nhuận Tinh.

Tiêu Hoằng rất nhanh liền thấy núi lửa Hách Bác yên lặng suốt năm trăm năm lúc này đã bùng nổ lớn. Thậm chí hắn còn có thể thông qua màn hình nhìn thấy rõ ràng ngọn núi cao ngất trong mấy tỏa ra rất nhiều khói bụi. Hách Bác Thành đã tiến vào trạng thái cảnh giới.

Mà Hách Bác Thành ở gần xích đạo của Vũ Nhuận Tinh, khí hậu tương đối ấm áp.

- Xem ra trong nửa tháng sẽ có bùng phát quy mô lớn.

Tiêu Hoằng thì thào, sau đó đóng Ma Văn tin tức, thanh toán tiền rồi rời khỏi cửa hàng. Mục tiêu kế tiếp là Hách Bác Thành.

Trên đường, Tiêu Hoằng còn đi vào một số cửa hàng, mua một ít dược vật và vài đồ dùng khác.

Màn đêm dần buông xuống. Tiêu Hoàng và cẩu Tử ngồi Ma Văn Xa đỗ lại tại gần Bảo An Thôn

- Từ giờ ngươi không cần tới nữa, sống với mẹ ngươi cho tốt đi.

Tiêu Hoằng nói xong liền vuốt nhẹ bụng Cẩu Tử một cái, hàn băng vạn năm liền rớt ra- Hả?

Cẩu Tử nghe vậy thì vẻ mặt cũng biến đổi. Vừa mới bị Tiêu Hoằng bắt làm nô bộc, có thể nói là hắn tràn ngập kháng cự. Nhưng một thời gian trôi qua, cẩu Tử lại thích công tác này. Tiêu Hoằng làm người ta có cảm giác lạnh như băng nhưng Cẩu Tử cũng không biết tại sao lại có cảm giác ỷ lại vào đối phương.

Đối với vẻ mặt của cẩu Tử, thần sắc Tiêu Hoằng cũng vẫn thế, cầm túi trong tay đặt lên cẩu Tử, xoay người rời đi.

Cẩu Tử cúi đầu, thấy bên trong có mấy bao dược thảo, một cái bao nhỏ, cũng có một tờ giấy, trên ghi rất rõ. Sử dụng đúng thời hạn có thể khiến mẫu thân ngươi khỏe lại.

Còn cái bao nhỏ thì sau khi mở ra, bên trong toàn là kim tệ, đại khái phải có trên một trăm.

Nhìn thấy những thứ này, vẻ mặt cẩu Tử thay đổi, ngẩng đầu lên đã thấy Tiêu Hoằng đi rất xa rồi, chỉ lưu lại một bóng dáng cô đơn, dần dần bị bao phủ trong màn đêm.

Đối mặt với cảnh tượng này, cẩu Tử có lời muốn nói lại thôi. Hắn biết Tiêu Hoằng không thích người khác quấy rầy. Hắn dường như chỉ thích ở một mình.

Tới đêm khuya, đi dọc theo đường núi trở lại trong thạch động rồi, Tiêu Hoằng liền ăn nốt viên Văn đan chữa trị tế bào cuối cùng, thông qua Nội Ngự Pháp tiến hành tầm bổ tế bào xong liền lây ra một bộ sách về trở thành Ngự Sư, bắt đầu nghiên cứu.

Nhánh cây như cỏ xanh trong miệng hắn là Hàm nhuận thảo, có công hiệu cường gân hoạt huyết.

về phần bộ sách hắn cầm trong tay lại ghi chép tỉ mỉ các hạng mục cần chú ý để rèn luyện Ngự lực và một số việc có liên quan.

Sau khi rèn luyện, Ngự lực đạt tới 5000 luồng liền có thể trở thành Ngự Sư cấp một, sau đó mỗi lần tăng lên 2000 lại tăng một cấp.

Nói cách khác, khi hoàn thành rèn luyện thì Ngự lực trong cơ thể của Tiêu Hoằng sẽ tăng lên 1500 là thành Ngự Sư cấp một, sau đó mới tăng tiếp.

Ngoài bộ sách về Ngự lực ra, Tiêu Hoằng còn mua một số bộ sách khác, có liên quan tới Dược sư, cũng có bộ về Chiến Văn, thậm chí cả bản đồ của Vũ Nhuận Tinh.

Hiện giờ Tiêu Hoằng đang tĩnh dưỡng, cơ bản trừ khôi phục thân thể, huấn luyện độ chính xác của Ngự lực thì không cũng làm gì khác, tiếp tục gia tăng học thức một chút.

Tuy nhiên Tiêu Hoằng khi mở bộ sách về y dược ra thì lại hơi kinh ngạc. Đại đa số tin tức trong đó đều là thứ hắn đã suy tính khi tự trị bệnh.

Có thể nói, trải qua việc nghiên cứu với chứng bệnh của mình và trị bệnh, kỹ thuật Dược sư của Tiêu Hoằng đã yên lặng tăng vọt. Chỉ là trước đây hắn vẫn bị bệnh tình đè nặng nên không để ý mà thôi.

Biết vậy nhưng vẻ mặt Tiêu Hoằng cũng không biến hóa gì lớn, lật nhanh quyển sách trong tay, cảm thấy không có gì đọc được nữa liền đổi quyển khác.

Cứ như vậy, từng ngày trôi qua, chớp mắt đã qua mười ngày.

Trải qua mười ngày tu dưỡng, khí sắc của Tiêu Hoằng đã hơi khôi phục, da mặt cũng hơi hồng hào lên.

Tiêu Hoằng tỉnh lại, thở dài một hơi, nhìn ra chân trời thấy đã sáng sủa, hơi hoạt động thân thể một chút rồi chuẩn bị rời đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện