Ma Ngân

Sở Ngân Xuyên


trước sau

- Ngài chính là Tiêu tiên sinh!

Ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới tới gần Ma Văn Xa màu đen, cửa sổ Ma Văn Xa màu đen đã chậm rãi buông xuống, lộ ra một nam nhân quần áo phẳng phiu bên trong xe, trên mặt có một bộ kính mắt tinh xảo, mang lên người một cỗ khí tức văn nhã.

- Ngươi là ai?

Tiêu Hoằng nhìn thoáng qua tên mập trắng, hướng ánh mắt vào nam nhân trong xe, hỏi, giọng điệu bình thản, tuy nhiên, hắn cũng không buông lỏng cảnh giác.

- Sở Ngân Xuyên.

Trung niên nam nhân nhẹ nhàng nói.

Nghe nói vậy, ánh mắt Tiêu Hoằng hơi động, tuy nhiên, cũng không có bất kỳ hành động kịch liệt nào, mà hơi quay đầu, hướng ánh mắt nhắm vào Sở Ngân Xuyên, vẫn không lên tiếng.

- Nghe khuyển tử nói, ngài là một người phi thường cường hãn, vào ngồi nói chuyện một chút, có được không?

Sở Ngân Xuyên nhẹ nhàng nói, nét mặt vân không có chút dị động nào, bình tĩnh như nước.

Đồng thời, lái xe của Ma Văn Xa màu đen này cũng đã chậm rãi đi xuống, nhẹ nhàng mở cửa Ma Văn Xa.

Tiêu Hoằng chưa động, cũng không lên tiếng, trong mắt vẫn giữ vẻ cảnh giác, không ngừng đánh giá Ma Văn Xa, cùng tên mập trắng bên cạnh.

- Hay là đại danh đỉnh đỉnh Quyền Tàng, đối mặt với kẻ trung niên trói gà không chặt như ta, cũng phải cẩn thận như thế ư? Yên tâm đi, nơi này chỉ ta và ngươi, cũng không có người nào là đối thủ của ngươi cả.

Sở Ngân Xuyên nói tiếp.

Mà nghe nói như vậy, Tiêu Hoằng vẫn có thần sắc bình thản, lại đột nhiên biến sắc, theo đạo lý mà nói, Tiêu Hoằng biết rõ, thanh danh Quyền Tàng không có khả năng truyền tới xa như vậy, trọng yếu hơn là, hiện tại tướng mạo hắn đã thay đổi, còn có thể bị nhận ra nữa ư?

Sở Ngân Xuyên lúc này đã vỗ nhẹ lên ghế ngồi bên cạnh, ý bảo Tiêu Hoằng đến ngồi xuống, nói:

- Yên tâm, ta không có ác ý.

Hơi tạm dừng một lát, cuối cùng Tiêu Hoằng vẫn lựa chọn đi vào, tuy nhiên, Ma Văn châu màu lam sậm luôn nằm trong trạng thái khởi động.

- Ngươi biết ta sao?

Đợi cho Ma Văn Xa phát động, Tiêu Hoằng mới nhẹ nhàng hỏi.

- Khuyển tử đã nói tất cả cho ta, mà thứ khiến ta đoán được người là Quyền Tàng, chính là... băng!

Sở Ngân Xuyên nói rất chi tiết.

Nghe nói như vậy, Tiêu Hoằng hơi liếc mắt tên mập trắng ngồi ở hàng trên một cái, lại nhìn về phía Sở Ngân Xuyên, tuy nhiên, đúng lúc này, thần sắc Tiêu Hoằng lại hơi đổi, bởi vì hắn thấy trước ngực Sở Ngân Xuyên đang đeo một sợi dây chuyền, có hình một cái Khô Lâu Đầu, bị một thanh tử thần liêm đao xuyên từ dưới qua đỉnh đầu.

- Tiêu tiên sinh cảm thấy hứng thú với chuỗi trang sức này ư?

Sở Ngân Xuyên thấy Tiêu Hoằng nhìn chàm chàm vào ngực mình, khẽ mím cười hỏi.

- Có một điểm, cảm giác rất quen thuộc, hình như trước kia đã từng thấy!

Tiêu Hoằng đáp.

- Đây là do tổ tiên ta lưu lại, truyền xuống đời sau, tổ huấn có quy định, gia chủ phải đeo chuôi trang sức này.

Sở Ngân Xuyên nói xong, trực tiếp tháo chuỗi trang sức Khô Lâu Đầu xuống, sau đó đặt vào trong tay Tiêu Hoằng, nói:

- Cho ngươi.

- A?

Tiêu Hoằng có chút bất ngờ, dựa theo hắn lý giải, thứ mà tổ tiên lưu lại, đều là vật quý giá, làm sao có thể tùy ý tặng người khác được?

- Yên tâm, đây chỉ là một cái phỏng chế phẩm mà thôi, đồ thật vào trăm năm trước thì đã không còn rồi, hiện giờ chỉ còn lại có cái này mà thôi!

Sở Ngân Xuyên hướng ánh mát về phía trước, nhẹ nhàng nói.

Tiêu Hoằng hơi quan sát chuỗi trang sức khô lâu trong tay một chút, hắn luôn có một loại cảm giác, giống như rất quen thuộc, nhưng vẫn không nghĩ ra.

- Sở tiên sinh, lần này muốn gặp ta, chắc không phải chỉ là vì tặng lễ vật phải không?

Sau một lát, Tiêu Hoằng chậm rãi bỏ chuỗi trang sức này vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi.

- Đương nhiên không phải, khuyển tử đã nói cùng ta rồi, Tiêu tiên sinh muốn động tới Duy Lâm binh sĩ, ta muốn biết, Tiêu tiên sinh chỉ là nhất thời ham vui, hay là đã có chuẩn bị rồi!

Sở Ngân Xuyên hỏi.

- Nhất thời ham vui mà thôi!

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đáp, thanh âm bình tĩnh, bình thản.

Mà câu trả lời này, cũng khiến cho tên mập trắng, thậm chí cả Sở Ngân Xuyên hơi cảm thấy bất ngờ, bởi vỉ bọn họ từ cử chỉ, lời nói của Tiêu Hoằng, không thấy có chút gì gọi là nhất thời ham vui cả, mả chỉ có một cảm giác thâm tàng bất lộ, trầm mặc khiêm tốn.

- Tiêu tiên sinh, ngài đang nói đùa phải không?

Sở Ngân Xuyên khẽ cười, hỏi tiếp.

- Ta cũng không hay nói giỡn cùng người khác, nếu Sở tiên sinh đã nói vậy, thì ta cũng nói luôn, ta đây không thích nói bóng gió gì cùng người khác cả, có hai lựa chọn, rất đơn giản, tham dự hoặc là không!

Tiêu Hoằng hơi hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng đạo, giọng nói tràn ngập vẻ bất cần, mà ở trong lòng hắn lại tràn ngập vẻ tự trách.

Lần sau khi chọn người, thì phải cẩn thận hơn, may mà Sở Ngân Xuyên này cũng không phải là người xấu, nếu không, thì kế hoạch rất có thể do vậy mà thất bại.

- Nếu chỉ là ngươi và khuyển tử thôi, thì ta sẽ không ngăn cản, nhưng khuyển tử lại đi điều động thành vệ quân, thủ hạ của ta, thì phải cần ta đồng ý, nếu không, ta sẽ cho Tiêu tiên sinh một cơ hội thuyết phục ta, được chứ?

Sở Ngân Xuyên bình thản nói, giọng điệu vô cùng thoải mái, làm cho người ta có cảm giác, dường như hắn không có quan tâm lắm, chỉ muốn tán gẫu với Tiêu Hoằng vậy.

Tiêu Hoằng không đáp lại, mà vươn tay về phía Sở Ngân Xuyên, ngay sau đó, một khối Hàn băng vạn năm to bằng quả bóng cao su xuất hiện trong tay Tiêu Hoằng, sau đó Tiêu Hoằng chậm rãi đặt nó lên trên đùi Sở Ngân Xuyên.

Trong nháy mắt, Sở Ngân Xuyên chỉ cảm thấy lạnh buốt, lạnh đến tận xương tủy, hơi nhìn Hàn băng vạn năm màu tím trước mặt một cái, Sở Ngân Xuyên dường như hiểu được một chút, nhưng lại giống như không hoàn toàn hiểu được.

- Không biết, Tiêu tiên sinh đang muốn đưa ra thù lao, hay là đang uy hiếp?

Sở Ngân Xuyên nhìn về phía Tiêu Hoằng, mở miệng hỏi, hắn biết rõ, Hàn băng vạn năm này là vô giá, nhưng nếu nổ tung ra, thì chính là một quả bom đoạt mệnh.

- Tùy ngươi lý giải, nhưng có một vài điều, mà ta hy vọng Sở tiên sinh có thể nhận thức được, Tiêu Hoằng ta không thích nói giỡn cùng người khác, càng không thích có người khua môi múa mép trước mặt ta, nếu có người muốn coi Tiêu Hoằng ta như một con khỉ để đùa giỡn, vậy thì đến địa ngục để chờ xem đi.

Tiêu Hoằng nhìn thẳng vào Sở Ngan Xuyên, trong mắt đột nhiên hiện lên một chút hàn ý.

Trong xe vốn ấm áp như mùa xuân, nhưng lúc này đã lập tức lạnh xuống.

Tên mập trắng ngồi ở hàng trên, lúc này trái tim đã đập tới tận cổ họng, hắn có thể cảm nhận được, Tiêu Hoằng đã có chút không kiên nhẫn rồi.

Trên mặt tên mập
trắng, không khỏi chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

Trái lại Sở Ngân Xuyên, nhìn thấy Tiêu Hoằng trở mặt nhanh hơn cả lật sách, ánh mắt đầu tiên là bị ngưng lại, sau đó hắn há mồm cười sang sảng, trong mắt tràn ngập vẻ hưng phấn, giống như một người sắp chết thấy được hy vọng, lại giống như một tên nghèo hàn đạt được phần thưởng siêu lớn.

Bộ dáng nhã nhặn vừa rồi đã đã không còn sót lại chút gì.

Bộ dáng này cũng hoàn toàn làm cho tên mập trắng phát mộng, hắn chưa từng nhìn thấy phụ thân như thế này bao giờ, đây là chuyện gì a?

- Thủ hạ của ta có bốn gã Ngự Sư, đều là ta dùng một số tiền lớn để bồi dưỡng ra, trong vòng bảy mươi hai giờ, bọn họ thuộc về ngươi.

Sau một lát, Sở Ngân Xuyên thu hồi biểu tình quá khích kia, nói rõ ràng từng chữ một với Tiêu Hoằng, trong mắt tràn ngập vẻ mong chờ.

Cùng lúc đó, Ma Văn Xa màu đen cũng ngừng lại, đỗ trước cửa nhà của Sở Ngân Xuyên, ngoài cửa có bốn người mặc áo giáp màu xanh đang đứng, trên bả vai cũng có một hình vẽ khô lâu tử thần khiến cho Tiêu Hoằng cảm thấy cực kỳ quen thuộc kia.

Lần này, Tiêu Hoằng thật sự có chút khó hiểu, hắn không biết vì sao Sở Ngân Xuyên lại vui vẻ như vậy, nhưng Tiêu Hoằng có thể cảm giác được, điều này dường như có rất nhiều liên hệ với hình vẽ khô lâu tử thần này.

Đối với điều này, Tiêu Hoằng cũng không hỏi, trực tiếp mở cửa đi xuống xe,

Tiêu Hoằng hơi đánh giá bốn người này một chút, toàn bộ cắt tóc ngắn, dáng người cân xứng, ánh mắt lãnh liệt, so với tên mập trắng thì nhiều hơn một sự uy nghiêm.

Rất khó tưởng tượng, chỉ là một vị Thành chủ, mà lại có thể huấn luyện ra chiến sĩ ưu tú như thế.

- Tiêu tiên sinh, nhớ kỹ một câu của ta, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết, vĩnh viễn tốt hơn dệt hoa trên gấm.

Sở Ngân Xuyên ngồi trong Ma Văn Xa màu đen nói, sao đó bảo Ma Văn Xa tiến vào trong phủ đệ.

về phần tên mập trắng, thì vẫn mang bộ dáng nịnh nọt như trước, đi bên cạnh Tiêu Hoằng, cung kính nói:

- Tiêu ca, vừa rồi ngài làm ta sợ muốn chết.

- Dọa chết ngươi thì cũng xứng đáng, ta không phải đã bảo ngươi phải giữ bí mật hay sao? Tại sao ngươi lại nói cho lão ba của ngươi biết?

Tiêu Hoằng nghiêm mặt hỏi.

- Không có biện pháp a, ta chỉ là thiếu chủ, hơn nữa lại còn chỉ là một trong, ta không quyền điều động cao thủ, nếu chỉ là hai người chúng ta, thì rất mạo hiểm, ta vừa mới trở thành Ngự Sư, còn có tiền đồ tốt đẹp đang chờ ta nữa, hơn nữa, lão cha của cũng có ánh mắt rất độc, nhưng việc ta làm trước mặt hắn, thì đừng có nghĩ tới việc giữ bí mật.

Tên mập trắng bày ra bộ mặt bất đắc dĩ giải thích.

Tiêu Hoằng không quan tâm tới tên mập trắng nữa, nhìn về phía Ma Văn Xa Sở đang chở Ngân Xuyên rời đi, hơi híp hai mắt, sau đó mở ra bản đồ, bắt đầu tìm kiếm, căn cứ vào những gì mà Tiêu Hoằng biết được, hiện tại Bác Dương chắc chắn đang ở ngoại thành phía đông của Vọng Tinh Thành.

Bằng vào thực lực của Tiêu Hoằng, hiện tại đánh lén Bác Dương, dùng năm Ngự Sư cộng thêm một tên Chuẩn Ngự Sư, hẳn là cũng đủ rồi.

Tuy nhiên, đúng lúc này, trong đầu Tiêu Hoằng đột nhiên nhớ tới câu nói của Sở Ngân Xuyên:

“Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết, vĩnh viễn thực tế hơn dệt hoa trên gấm”.

Nghĩ vậy, Tiêu Hoằng liền khép lại bản đồ, sau đó hướng ánh mắt vào tên mập trắng, ra lệnh:

- Đi ra ngoại thành phía đông, tìm một điểm dừng chân, lần này nhớ lấy, phải giữ bí mật, hiểu không? Giữ bí mật!

- Tốt!

Tên mập trắng gật đầu, sau đó thông qua Ma Văn thông tin, tùy tiện phân phó một phen.

Sau một lát, từ phủ đệ của Sở Ngân Xuyên, có một chiếc Ma Văn xe khách nhỏ màu xám đi ra, có vẻ phi thường không bắt mắt.

Đi lên Ma Văn xe khách, rất nhanh, đám người Tiêu Hoằng đã đi tới ngoại thành phía đông của Vọng Tinh Thành, tiến vào trong một biệt thự nhỏ phi thường bí ẩn.

Toàn bộ biệt thự nhỏ này chỉ có hai tầng, kết cấu bên trong cũng không chút màu mè gỉ, vô cùng đơn giản.

Chậm rãi ngồi trên trường kỷ cũ kỹ, Tiêu Hoằng mở ra tấm bản đồ lấy được từ tên mặt sẹo kia, bắt đầu giảng giải về mục tiêu lần hành động này, cùng với quá trình tiến hành, nói rất rõ ràng.

- Tóm lại, lần này hành động là đi đánh lén, mà thời gian chính là khi Duy Lâm quân đội đang tập kích Bối La căn cứ quân sự.

Tiêu Hoằng hơi nhìn bốn người trước mặt mình, nói.

Bốn tên Ngự Sư này cũng không có ý kiến, chỉ hơi gật đầu, có thể nói, Tiêu Hoằng thông qua sổ tay hành động lấy được từ Duy Lâm binh sĩ, nên hiểu rất rõ chúng, đưa ra các phương án hành động rất kỹ càng tỉ mỉ.

Đương nhiên, bằng vào bốn nhân vật cấp Ngự Sư này, cũng có thể rõ ràng phát hiện ra, đây chính kế hoạch hành động duy nhất của Duy Lâm binh sĩ, bất kể là tiến công, hay là tuyến đường hành động, thì trên cơ bản đều không thể thay đổi được, trừ khi là buông bỏ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện