Ma Ngân

Giao Phong (Hạ)


trước sau

- Cái này rốt cuộc là chuyện gỉ?

Đặc Lý có hơi phát mộng, dựa theo lẽ thường, chuyện như vậy chỉ có một cách giải thích: Hệ thống chỉ huy của đối phương xuất hiện vấn đề, nhưng lúc này quân đội Duy Lâm hoàn toàn ở thế thượng phong, sao có thể phát sinh chuyện như vậy chứ?

Trừ phi sở chỉ huy trung tâm của đối phương bị phá hủy, nhưng có ai có bản lãnh lớn như vậy?

Binh sĩ Bối La từ đầu đến giờ vẫn gian nan chống đỡ, chật vật không chịu nổi, chợt thấy thế công của đối phương thoáng cái giảm đi, giống như nước thuỷ triều rút xuống, ai nấy cũng không hiểu vì sao.

Trận hình ngay ngắn trật tự của đối phương theo hỗn loạn sinh ra lập tức liền sụp đổ!

Tuy nhiên, thân là quân nhân theo bản năng vẫn là làm ra phản kích.

Nhất thời, quân đội Duy Lâm bị đánh bại tan tác!

La Kiệt ở trong phòng điều khiển chính đang đau lòng đứt ruột, nhìn thấy một màn như vậy, biểu tỉnh ác liệt bỗng nhiên cứng đờ, tiếp theo đó là thần sắc khó tin, cả người lập tức như hóa đá tại đương trường.

Thân là nhân vật cấp bậc Thượng tá, tự nhiên hắn biết rõ tạo thành hiện tượng như thế, xác định vững chắc là hệ thống chỉ huy xuất hiện vấn đề, nhưng chỉ luận về thực lực của căn cứ quân sự Bối La hiện có, căn bản không có khả năng lay chuyển sở chỉ huy bí ẩn của quân đội Duy Lâm.

- Đến tột cùng cao nhân nào ra tay, âm thầm trợ giúp Bối La quân đoàn ta?

La Kiệt thì thào tự nói. Lật lại tất cả tư liệu trong đầu, hắn cũng nghĩ không ra đến tột cùng là người phương nào, hơn nữa từ thời cơ xuất kích xem ra, có thể nói nắm chắc thời gian thật chính xác, đúng ngay khoảnh khấc phòng ngự của căn cứ quân sự Bối La sắp sửa sụp đổ.

- Từ thời cơ mà xem kẻ ra tay này hẳn là sớm đã có kế hoạch!

Bì Nặc nhỏ giọng bổ sung.

- Báo cáo Trưởng quan! Chúng ta thông qua Ma Văn vệ tinh trinh sát phát hiện có tỉnh huống mới. Ngài nhìn xem nơi này!

Một gã nhân viên thu thập tín hiệu bông nhiên báo cáo với La Kiệt, ánh mắt hắn đầy vẻ khác thường.

Bước nhanh tới bên cạnh viên chức thu phát tín hiệu. Đúng lúc này, thông qua Ma Văn vệ tinh, La Kiệt nhìn thấy rõ ràng, phía trên một chỗ cao trên sườn núi, vài người đang đứng chung một chỗ, trong đó bắt mắt nhất là một nam nhân đầu bạc trắng, đang khoác áo choàng lên cổ, trên một cánh tay phi thường tùy ý xách theo một cái đầu người, làm cho người ta có cảm giác giống như mang theo một cái bao da bình thường.

- Người này là ai vậy?

La Kiệt kinh ngạc nói.

- Không rõ lắm! Đây là ta vừa mới thông qua hệ thống thăm dò năng lượng, sưu tầm được, vừa rồi nơi này có phóng ra năng lượng mãnh liệt!

Nhân viên tín hiệu đáp lại chi tiết.

- Ồ? Sở Tiểu Thiên? Sao hắn xuất hiện ở chỗ này?

Theo hình ảnh trở nên rõ nét, La Kiệt gần như liếc mất một cái liền nhận ra tên mập trắng, đang lộ sắc mặt vui mừng nói gì đó với nam nhân tóc bạc trắng.

Từ trong hình ảnh, La Kiệt có thể nhìn thấy rành mạch, trong sáu người trên sườn núi, chân chính lão đại dường như là người tóc bạc trắng kia, nhưng người tóc bạc trắng đó là ai chứ? Vì sao xuất hiện ở chỗ này?

Tuy nhiên, sau một lát thần sắc La Kiệt chợt biến đổi, bởi vì hắn thấy rõ cái đầu người tóc bạc trắng xách theo đúng là đầu của Bác Dương.

La Kiệt không nghĩ tới, gã thị vệ đại danh đỉnh đỉnh bên người Bệ Đồ mà lại xảy ra kết cục như vậy, chết không toàn thây không nói, sau khi chết cái đầu người giống như một cái bóng cao su, trở thành món đồ chơi trong tay người tóc bạc trắng.

Không hề nghi ngờ, có phát hiện như vậy, không chỉ có La Kiệt, mà ngay cả Bì Nặc thậm chí toàn bộ người trong phòng điều khiển chính, đều biểu lộ rất tò mò về người tóc bạc trắng kia.

Rất nhanh, gã nhân viên tín hiệu liền tăng lớn cực hạn tướng mạo của người tóc bạc trắng, lập tức hiện ra một gương mặt lạnh như băng, trên mặt không có mảy may dao động, dường như đang dặn dò mấy người kia chuyện gì.

- Người kia, rốt cuộc là ai vậy?

La Kiệt nhìn rõ ràng hình ảnh Tiêu Hoằng, phát ra tiếng nghi vấn như thế. Dối với Tiêu Hoằng, La Kiệt chỉ nhìn qua ảnh chụp Mặc Huyền đưa tới, nhưng chỉ là một tấm ảnh nhỏ, bởi vậy, La Kiệt không nhận ra được cũng phải.

- Ồ! Ta thấy hắn giống một người?

Trong phòng điều khiển chính, một gã thanh niên bỗng nhiên lên tiếng. Hắn đúng là một thành viên từng đi theo Mặc Huyền tới Thái Ngô Thành chấp hành nhiệm vụ, tên là Tiêu Lỗi, quân hàm Thượng úy.

- Ai?

Toàn bộ mọi người trong phòng điều khiển chính gần như đồng loạt bật thốt ra một lời như thế.

- Ta cũng không chính xác, tuy nhiên mặt mày rất giống là Tiêu Hoằng, chính là ta nhớ rõ Tiêu Hoằng tóc đen nhánh!

Tiêu Lỗi nhìn màn hình nhẹ giọng nói.

Nghe nói như thế những người khác thần sắc chưa biến, thậm chí còn hơi nghi hoặc, bởi vì bọn họ cũng không biết Tiêu Hoằng, nhưng lời này vừa truyền vào trong tai La Kiệt, lại giống như động đất cấp mười.

“Là hắn? Không chết?”

Trong lòng La Kiệt phát ra tiếng hô ngạc nhiên thán phục như thế! Trước đây hắn đã nghe Mặc Huyền nói qua, chứng bệnh nan y của Tiêu Hoằng đáng sợ biết bao!

Hồi tưởng một chút ảnh chụp trong tờ nhập ngũ, so sánh với người tóc bạc trắng trong màn hình trước mắt, quả nhiên mặt mày hình dáng giống nhau như đúc, chỉ khác là đầu đầy tóc bạc trắng, sắc mặt cũng hơi tái nhợt có vẻ bệnh hoạn.

- Là hắn!

La Kiệt đã có thể khẳng định, không kiềm được khóe miệng giật giật. Giờ phút này, Tiêu Hoằng ở trong mắt La Kiệt, dường như lập tức biến thành một quái vật, bất kể nói thế nào chính là hắn không có chết!

- Tiêu Hoằng? Tiêu Hoằng rốt cuộc là ai vậy?

Mọi người trong phòng điều khiển chính, vẫn chưa chú ý tới vẻ biến đổi trên mặt La Kiệt, mà là quay đầu nghi hoặc hỏi Tiêu Lỗi.

- Hắc hắc! Là một tên phi thường phi thường đặc biệt!

Tiêu Lỗi làm ra vẻ thần bí nói. Tuy rằng lúc này Tiêu Hoằng tóc bạc trắng khác với trước đây và mặc dù bản thân hắn không có giao tế gì với Tiêu Hoằng, nhưng Tiêu Hoằng còn sống, trong lòng hắn cũng rất cao hứng.

Đúng lúc này, lại nhìn Tiêu Hoằng trong màn hình, đã dẫn dắt đám người tên mập trắng chạy như điên về hướng căn cứ quân sự Bối La. Trên đường bắt đầu chặn giết chết binh sĩ Duy Lâm bỏ chạy.

Xuống tay có thể nói vô cùng tàn nhẫn, hoàn toàn không lưu lại người sống nào.

- Trưởng quan! Hiện tại chúng ta nên làm gì?

Bì Nặc đi tới bên cạnh La Kiệt, lên tiếng hỏi.

- Tạm thời không cần quản tới hắn, Tiêu Hoằng... lúc trở về, ta sẽ cảm ơn hắn!

La Kiệt khẽ cười cười đáp lại.

Cùng lúc đó, ở mặt phía tây căn cứ quân sự Bối La, binh sĩ Duy Lâm vốn đang hùng hùng hổ hổ, đã toàn bộ rút lui ra ven rừng, đồng thời toàn trường đang giằng co hỗn chiến thành một đoàn.

Tuy rằng
bị binh sĩ Bối La bám theo, nhưng binh sĩ Duy Lâm vẫn chưa hoàn toàn mất đi năng lực chống cự. Thời điểm này đối với binh sĩ Duy Lâm đã chú định là “được ăn cả ngã về không”.

“Ầm, ầm...”

Đúng lúc này, đột nhiên vang lên liên tiếp tiếng súng nổ, tiếp theo từ trong rừng bay ra mấy luồng đạn năng lượng màu xanh biếc, bắn nát tan đầu của bảy tám gã binh sĩ Duy Lâm.

Đối mặt trước một màn như thế, trên mặt binh sĩ Duy Lâm đều biến sắc, tiếp theo liền nhìn thấy trên đỉnh núi cách không xa, xuất hiện một thân ảnh vô cùng mập mạp, chân đạp trên một tảng đá, gác trên vai một cây Ma Văn súng trường bắn sẽ cực lớn.

Đối với bóng người này, binh sĩ Bối La tự nhiên nhận ra được, đúng là tên mập trắng Sở Tiểu Thiên.

Trước đây Sở Tiểu Thiên từng đi lính một thời gian ở Bối La quân đội, sau lại bởi vì đánh người lãnh đạo trực tiếp tàn phế nửa thân mình, nên bị khai trừ khỏi quân đội. Tuy nhiên, Sở Tiểu Thiên cũng không thèm quan tâm, tiếp tục quay về cuộc sống thiếu gia ở Vọng Tinh Thành.

- Các con cháu, gia gia ở đây còn không mau quỳ xuống!

Tên mập trắng đứng trên tảng đá, vẻ mặt ngạo mạn cao giọng nói, trên mặt đầy vẻ tùy ý cùng trêu tức. Hắn vừa mới thu được một khoản tiền của phi nghĩa, phát tài lớn, tâm tình của hắn cố nhiên thoải mái không còn gì bằng, cộng thêm đám người Bác Dương đã chết sạch, đối với binh sĩ Duy Lâm hiện giờ đã không còn người nào có thể uy hiếp được hắn.

Nói xong, tên mập trắng lại lần nữa lên cò súng, tiếp tục xử lý hai gã binh sĩ Duy Lâm.

Trên đỉnh núi đột nhiên nhiều thêm một tay súng Ma Văn bắn tỉa, đối với binh sĩ Duy Lâm lúc này không thua gì trên đỉnh đầu treo một lưỡi dao sắc bén. Lập tức bốn năm tên binh sĩ Duy Lâm không chút do dự, liền rời chiến trường chạy theo hình chữ “S”, phóng tới chỗ tên mập trắng. Đây cũng là một loại thủ đoạn thường dùng để né tránh tay súng Ma Văn bắn tỉa.

- Muốn đi lên à, vậy đến đây đi!

Tên mập trắng cười cười, thu hồi súng trường bắn sẻ đồng thời từ sau lưng tháo xuống Ma Văn trọng pháo.

Tuy nhiên, đúng lúc này tên mập trắng đột nhiên nhìn thấy, từ xa xa đã dần hiện ra mấy cây băng màu tím, giống như đường đạn đạo vô cùng chuẩn xác nện trên đầu đám binh sĩ Duy Lâm chuẩn bị chạy lên đỉnh núi, sau đó cây băng cắm thẳng trên sườn núi, giống như một hàng mộ bia.

Lại nhìn giữa khe núi hẹp, Tiêu Hoằng đã xuất hiện: vẫn như trước là một thân khôi giáp rách nát, một tay cầm chiến đao Tập Tố, tay kia thì nắm một thanh đao Hàn băng vạn năm, áo choàng màu đen phất phơ theo gió, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cái đầu của Bác Dương lủng lẳng bên hông hắn.

- Ngươi... ngươi là ai?

Nhìn thấy thân ảnh Tiêu Hoằng chậm rãi hiện ra trong bóng đêm, binh sĩ Duy Lâm mở miệng hỏi. Nhưng khi nhìn thấy đầu của Bác Dương bên hông hắn, trong ánh mắt chúng liền tràn ngập vẻ sợ hãi.

- Tiêu Hoằng!

Tiêu Hoằng phi thường lạnh nhạt xưng tên.

- Tiêu Hoằng! Ngươi không chết...

Không đợi tên binh sĩ Duy Lâm này nói hết lời, Tiêu Hoằng đã khởi động “Phi Tặc”, hai bàn tay hơi mở ra một hình dạng như tia chớp xẹt qua bên cạnh tên binh sĩ Duy Lâm này.

“Xoạch!”

Một giọt máu tươi chậm rãi từ trên mũi đao của Tiêu Hoằng nhỏ xuống, hòa tan vào tuyết trắng, nhìn lại tên binh sĩ Duy Lâm phía sau, cái đầu tính cả nữa bả vai đang chậm rãi từ trên thân hắn chảy xuống, tiếp theo “Bùm” một tiếng ngã xuống trên mặt đất.

Tiếp theo, Tiêu Hoằng không có mảy may nhiều lời, lập tức nhảy vào giữa trận địa quân địch: chém giết!

Cùng lúc đó, bốn gã Ngự Sư khác cũng từ trong rừng chạy vòng tới mặt phía nam căn cứ quân sự Bối La, đồng loạt phát động tiến công binh sĩ Duy Lâm, kế tiếp đó là một phương giết chóc!

Chỉ trong chớp mắt, theo đám người Tiêu Hoằng gia nhập trận chiến, một chút cân bằng giữa quân đội Duy Lâm và Bối La quân đội giờ khấc này xem như hoàn toàn bị đánh vỡ. Năm gã Ngự Sư, một gã Chuẩn Ngự Sư gia nhập đã làm cho trận chiến này lập tức không còn kéo dài nữa.

Vốn trong đêm tối truyền đến tiếng hô sát chém giết, giờ khấc này đã biến thành tiếng gào rú thảm thiết trước lúc tử vong.

Đại khái chỉ qua không đến nửa tiếng, trận chiến một phương liền hoàn toàn chấm dứt, trong đó 110 tên binh sĩ Duy Lâm bị đánh chết, tù binh hơn 50 người, mặt khác hơn 40 người chạy thoát, tạm thời không rõ tung tích.

Trái lại Bối La bên này tổn thất đồng dạng thảm trọng, phần lớn đều là chết thời điểm Tiêu Hoằng chưa xuất hiện, trong đó 50 người hy sinh, 60 người bị thương với mức độ khác nhau, binh hậu cần và công binh thì chết vô số. Tuy nhiên, bất kể nói thế nào, căn cứ quân sự Bối La coi như còn nguyên.

- Xin hỏi vị này, tôn họ đại danh, đa tạ ra tay tương trợ!

Đặc Lý cả người là máu, đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, vô cùng cung kính hỏi.

Bum!

Ngày khi Tiêu Hoằng vừa dứt lại, nhìn lại Đặc Lý đã ngã xuống chết ngất trong vũng máu.

- Trưởng quan, trưởng quan.

Thấy Đặc Lý ngất xỉu, binh sĩ Bối La liền vây quanh hắn lớn tiếng la lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện