Ma Ngân

Hắn Là Hy Vọng


trước sau

Đi vào trong tiểu biệt thự, lúc này Tiêu Hoằng rõ ràng có thể thấy rõ trong phòng có một tầng tro bụi, không khí tỏa ra mùi ẩm thấp.

- Thật có lỗi, Tiêu ca, hơn nửa năm ta chưa tới đây.

Tên mập cười cười nói.

Tiêu ca cũng không phản cảm lắm, tùy tiện ngồi xuống.

- Nơi này ta cũng không dùng tới, Tiêu ca không chê thì ta tặng biệt thự này cho ngươi.

Tên mập nói nhỏ, sau đó liền ném chìa khóa cho Tiêu Hoằng, vẻ mặt vô cùng hào phòng. Điều này cũng khó trách. Dù sao thì vừa đánh chết Bác Dương, hắn lấy được Chiến Văn có tính vĩnh cửu của đối phương, có thể nói là phát tài rồi.

về phần Tiêu Hoằng thì thu hoạch cũng không nhỏ, lấy được tới gần 7000 kim trữ kim văn. về các Chiến Văn khác thì đều được Tiêu Hoằng cho bốn gã Ngự Sư kia.

Hơn một giờ, bốn gã Ngự Sư hoàn thành nhiệm vụ rốt cục trở về Vọng Tinh Thành, cũng không ngừng lại chút nào mà về bên trong phủ đệ của Sở Nguyên Xuyên.

Tuy rằng đà gần sáng sớm như thư phòng của Sở Ngân Xuyên vẫn sáng đèn như trước.

- Thành chủ.

Đợi tới tiến vào thư phòng của Sở Ngân Xuyên, bốn gã Ngự Sư mới cúi đầu với hắn, cung kính nói.

- Nhiệm vụ hoàn thành thế nào?

Sở Ngân Xuyên hơi liếc nhìn bốn gã Ngự Sư, nói khẽ.

- Tất cả đều thuận lợi.

Một gã Ngự Sư đáp. Hắn tên là Vệ Văn Hữu, đà qua ba mươi tuổi.

- Vậy là tốt rồi. Mà các ngươi theo Tiêu Hoằng một thời gian như vậy, hắn đối đãi thế nào?

Sở Ngân Xuyên ngồi trên trường kỷ nói khẽ.

Bốn gã Ngự Sư nghe hắn hỏi vậy thì người nhìn ta, ta nhìn người. Bọn họ âm thầm lấy được rất nhiều lợi ích từ Tiêu Hoằng, làm sao có thể nói bậy bạ về hắn?

- Ngoài việc hơi lạnh lùng ra thì thái độ làm người chính trực, xử sự bình tĩnh, sát phạt quyết đoán, rất có lực ngưng tụ.

Một gã Ngự Sư liền đánh giá như vậy về Tiêu Hoằng.

Nghe nói như thế, Sở Ngân Xuyên nhìn trần nhà, ánh mắt mong đợi, thì thào tự nhủ:

- Nói vậy là tốt nhất.

- Có chuyện tại hạ không hiểu. Theo đạo lý mà nói thì Thành chủ và Tiêu Hoằng chỉ mới gặp một lần, quan hệ hời hợt, vì sao lại hết sức giúp hắn?

Vệ Văn Hữu hỏi.

- Hắn là hy vọng.

Sở Ngân Xuyên nói một cách hoàn toàn không rõ ràng, ánh mắt giờ khắc này dừng lại trên bản điêu khắc bộ xương tử thần cạnh bàn viết, có vẻ đang suy nghĩ.

Duy Lâm Công Quốc ở hướng đông nam của Phục Thản Đế Quốc, diện tích lãnh thổ đại khái bằng một phần tư Phục Thản Đế Quốc, nhưng bởi vì vị trí địa lý mà Duy Lâm Công Quốc vẫn liên hợp Á Tế Á tấn công được Phục Thản Đế Quốc, thậm chí có thể liên hợp cả Gia Đô.

A La Mễ Kỳ Tinh là khu trung tâm của Duy Lâm Công Quốc. Hiện giờ Bệ Đồ đang ở đây. Hắn đã trở thành tổng chỉ huy của quân đội Duy Lâm Công Quốc tấn công Phục Thản Đế Quốc. Hắn ở trong Phục Thản Đế Quốc nhiều năm, đã hiểu biết tương đối về nơi này, quay lại đánh Phục Thản Đế Quốc tất nhiên cũng được xem là biết người biết ta.

Mà lần này Duy Lâm Công Quốc chủ yếu tiến công ở ba chiến tuyến, chiến tuyến Tây Cương, chiến tuyến Bối Long và chiến tuyến Quân Thản Phúc Kiều.

Theo Bệ Đồ thấy thì những chiến tuyến này yếu nhất, gần như chưa từng trải qua một trận chiến tranh nào. Quân đội đóng ở đó cơ bản đều là hạng người thiếu kinh nghiệm.

Bỏ bản đồ chiến lược xuống, Bệ Đồ lập tức quan Ma Văn thông tin quân dụng

ra lệnh:

- Hà Long tướng quân, tấn công mạnh chiến tuyến Tây Cương đi.

Ra lệnh xong, Bệ Đồ liền đưa mất nhìn về phía màn hình. Chiến tuyến Tây Cương có quân đội ba vạn người, chống lại bốn vạn người của Duy Lâm Công Quốc, tuy rằng thực lực tổng hợp cả Duy Lâm Công Quốc không thể so với Phục Thản Đế Quốc nhưng tại cục bộ thì Duy Lâm Công Quốc vẫn chiếm ưu thế.

Nhất là thời điểm trước khi hắn đi đã có sắp đặt, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì quân đội hơn 1000 người của Bối La nhất định sẽ loạn, tuyệt đối ảnh hưởng tới quân tâm tại chiến tuyến Tây Cương, giống như đâm một đinh vào sau lưng chiến tuyến Tây Cương vậy.

Hơn nữa đối với năng lực của Bác Dương, Bệ Đồ cũng tương đối yên tâm. ít nhất đối với nhiệm vụ lần này mà nói, chỉ cần nghiêm khấc tuân theo kế hoạch mà làm thì căn cứ quân sự Bối La trăm phần trăm sẽ bị trọng thương xưa nay chưa từng có.

về phần Tiêu Hoằng thì Bệ Đồ đã quên từ sớm rồi, phỏng chừng hiện giờ cũng là một khối tử thi rồi.

Cúi đầu nhìn Ma Văn, dựa theo suy tính thì nhiệm vụ của Bác Dương phải được tiến hành tốt rồi mới đúng.

- Hỏi một chút xem nhiệm vụ của Bác Dương tiến hành tới đâu rồi?

Bệ Đồ nhìn trợ lý bên cạnh, hỏi nhỏ.

- Vâng.

Trợ lý lên tiếng, sau đó liên lạc với Bác Dương.

Vài tiếng chuông reo, trợ lý liền kết nối được với Bác Dương.

- Ai đó?

Ma Văn thông tin truyền ra giọng nói trầm thấp.

Đối mặt với âm thanh xa lạ không tốt như vậy, trợ lý hơn lộ vẻ bất mãn. Không sai, Bác Dương đúng là được Bệ Đồ trọng dụng thật nhưng cũng không thể không nể mặt hắn là người của bộ tổng chỉ huy chứ.

Trái lại Bệ Đồ vừa nghe tiếng nói kia thì lông mày hơn nhướn lên. Âm thanh này khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc nhưng nhất thời lại chưa nhớ ra, rốt cục là đã từng nghe ở nơi nào.

- Để Bác Dương tự mình nói chuyện đi. Bệ Đồ đại nhân có việc muốn đích thân hỏi hắn.

Giọng nói của trợ lý cũng không tốt.

- Bác Dương? Bác Dương sợ là đã không nghe được rồi. Nếu không ngươi tới địa ngục hỏi hắn đi nhé?

Giọng nói trầm thấp kia lại truyền tới, bên trong tràn ngập hàn ý.

Mà trợ lý nghe thế, thần sắc hơi đổi. Hắn không rõ ý tứ này là sao.

Nhung thần sắc Bệ Đồ lại đột nhiên biến đổi. Giọng nói này, chẳng lẽ
là ... Trong lòng hắn bông dâng lên chút hàn ý.

- Ngươi, ngươi nói thế là ý gì?

Trợ lý tiếp tục hỏi, vẻ mặt đã trở nên hơi nghiêm túc.

- Nhắn với Bệ Đồ là Tiêu Hoằng ta còn chưa chết.

Trong Ma Văn thông tin lại truyền tới giọng nói của Tiêu Hoằng.

Xoạch.

Thình lình khi nghe được tên của Tiêu Hoằng, sắc mặt trợ lý đại biến, Ma Văn thông tin trong tay rơi xuống mặt đất. Hắn và Bệ Đồ cũng đi Vũ Nhuận Tinh, tất nhiên hắn biết cái tên Tiêu Hoằng. Mà Ma Văn thông tin của Bác Dương ở trong tay Tiêu Hoằng thì bằng vào thái độ làm người của Tiêu Hoằng, hiển nhiên Bác Dương đã lành ít dữ nhiều rồi.

Mà Bệ Đồ ngồi bên cạnh lộ vẻ kinh ngạc. Sao lại như vậy? Cái tên kia lại còn sống? Đây là ý niệm đầu tiên của Bệ Đồ.

Thấy trợ lý cầm Ma Văn thông tin lên, Bệ Đồ liền tự tay đoạt lấy, giọng nói lạnh như băng:

- Không ngờ được là ngươi còn chưa chết, chắc là đã kéo dài được hơi tàn rồi hả? Mà ngươi làm gì Bác Dương rồi?

Đối với câu hỏi của Bệ Đồ, Tiêu Hoằng không đáp lại, trực tiếp chuyển hình

Tuy nhiên khi Ma Văn thông tin hiện lên hình ảnh chuyển tới thì mặt Bệ Đồ không khỏi cứng đờ lại. Chỉ thấy Tiêu Hoằng với mái tóc bạc trắng, thần sắc tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như trước đang cầm đầu lâu của Bác Dương, như cười như không nhìn Bệ Đồ. Tuy nhiên trong đó thể hiện cừu hận và phẫn nộ vô . tận.

- Ngươi hỏi Bác Dương à? Thân thể thì đã vỡ nát, ta lấy đầu hắn cải tạo thành chậu trồng thảo dược. Đầu cấp Ngự Sư, ngươi nói có phải là phân bón tốt không?

Tiêu Hoằng kéo đầu Bác Dương quơ quơ về phía Bệ Đồ.

Mà lúc này trên mặt Bệ Đồ đầy vẻ phẫn nộ và kinh ngạc. Phẫn nộ tất nhiên không cần nói tới. Kinh ngạc là bởi hắn không thể tưởng tượng bằng chút thực lực của Tiêu Hoằng ở Thái Ngô Thành lại có thể là đối thủ của Bác Dương.

- Báo cáo đại nhân, tình huống không ổn. Bác Dương đại nhân suất lĩnh quân đội ở Vũ Nhuận Tinh đã bị diệt sạch, tình huống tạm thời không rõ.

Đúng lúc này thì một tên binh sĩ tình báo đột nhiên tiến vào phòng Bệ Đồ, vẻ mặt hơi kích động.

Tin tức như vậy đưa vào tai Bệ Đồ rõ ràng đã khẳng định chuyện này.

Không hề nghi ngờ gỉ nữa, Tiêu Hoằng dĩ vãng giống như con kiến giờ đã hung hăng cắn cho hắn một nhát. Mà một nhát cắn này tuyệt đối khiến Bệ Đồ khó chịu, về ý nghĩa này thì hắn chẳng những mất đi Bác Dương mà còn mất đi toàn bộ binh lực hắn tỉ mỉ sắp đặt ở phía sau chiến tuyển Tây Cương.

Đương nhiên càng khiến Bệ Đồ không sao hiểu nổi là Tiêu Hoằng đã dùng phương pháp gì mà có thể phá hủy Bác Dương và bộ hạ. Tuy nhiên trước mất tất cả đều vẫn là bí ẩn.

- Tiêu Hoằng, ta nhớ kỹ ngươi rồi. Chuyện hôm nay ngươi gây nên nhất định sẽ có ngày ta cho ngươi hối hận.

Bệ Đồ nhìn mặt Tiêu Hoằng lạnh như băng, âm trầm nói, dường như thật sự không thể khống chế tức giận trong lòng.

- Nhớ kỹ ta? Như vậy là tốt nhất. Đỡ phải có một ngày trong tương lai chết cũng không biết là bị ai giết.

Tiêu Hoằng nói khẽ, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, lời nói độc ác.

- Hừ hừ, giết ta? Ngươi cho rằng ngươi có năng lực này sao?

Bệ Đồ rốt cục phát ra nụ cười lạnh như băng.

- Chờ xem. Nhớ kỹ hôm nay mới chỉ là bất đầu thôi.

Tiêu Hoằng nói xong liền ngất liên lạc.

Theo hình ảnh của Bệ Đồ biến mất trước mất, Tiêu Hoằng tiện tay ném Ma Văn thông tin của Bác Dương sang một bên.

về phần đầu của Bác Dương thì Tiêu Hoằng sử dụng Hàn băng vạn năm đóng băng lại, để Ngự lực cấp Ngự Sư bên trong không bị mất đi.

Hơi liếc nhìn về phía bên cạnh, tên mập đã ngã chỏng vó ra trường ký ngáy vang trời rồi. Đối với người này Tiêu Hoằng cũng không có nhiều phản ứng, vẻ mặt khôi phục bình thản, khoanh chân ngồi trên trường kỷ, bất đầu nhắm mất dưỡng thần, vừa nghỉ ngơi nhưng cũng không hề bỏ qua cảnh giác.

Bốn năm tiếng đồng hồ sau, bầu trời đã sáng choang. Tên mập kia vẫn ngủ không biết gì như trước nhưng Tiêu Hoằng đã mở hai mất, đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi, khiến tinh thần tỉnh táo hơn một chút.

Sau đó hắn lại trở về phòng khách, tiện tay vỗ vỗ bả vai tên mập.

-Mỹ nữ...

Tên mập không hề có ý định thức giấc, trong lúc ngủ mơ còn nắm lấy tay Tiêu Hoằng, thần sắc say mê.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện