Cùng lúc đó, tại khu A, Trương Cẩm Dương đang tản bộ trong sân, có vẻ thanh nhàn vô cùng. Thư Ma Văn trong tay hắn là tin tức về khu B, vẫn không có nhiều người tàn tật.
Số liệu biểu hiện như vậy khiến Trương Cẩm Dương hơi không yên. Bởi hắn cũng không biết Tiêu Hoằng rốt cục đang làm gì. Nếu cuối cùng đối phương vẫn giữ số liệu này thì đối với địa vị của hắn đúng là đòn tấn công có tính hủy diệt.
Nhất là sau khi Bì Nặc mạnh mẽ đòi đổi khu điều trị, nếu Tiêu Hoằng làm cho Bì Nặc chết toi thì cũng thôi, nhưng nếu thật sự bình phục thì sao? Hậu quả sẽ không thể chịu nổi rồi.
- Ta cho ngươi phái người tới khu B thăm dò, đã có tin tức gì chưa.
Trương Cẩm Dương dừng được, hỏi trợ lý Tạ Khiêm.
- Đã đi hai giờ rồi. Phỏng chừng sẽ có tin tức nhanh thôi. Trưởng quan không cần lo lắng. Hay là ngài lại nghĩ mấy người bệnh gãy chân tay kia lại được Tiêu Hoằng chữa cho thành sinh long hoạt hổ thật? Ta đoán là Tiêu Hoằng chỉ cố chống đỡ thôi. Yên tâm, hắn chống đỡ không được lâu đâu.
Tạ Khiêm đi theo Trương Cẩm Dương, nịnh nọt nói.
Trương Cẩm Dương không đáp lại mà chỉ gật đầu khẽ.
Nhưng sau đó Trữ Gia Nhất được Tạ Khiêm phái đi lại vội vã chạy tới, trong mắt lộ vẻ kinh hãi.
Có thể nói hắn cũng là một trong số những người tâm phúc nhất của Trương Cẩm Dương, giúp hắn âm thầm làm rất nhiều việc không muốn người khác biết, ví dụ như dấu giếm không báo cáo sự cố khi điều trị, luồn thuốc giả vào trong quân đội, đánh tráo thuốc thật đem bán.
Mà hắn quản lý khu điều trị số 9 hỗn loạn vô cùng, trên cơ bản quân nhân nếu muốn điều trị hữu hiệu thì phải có thứ gì bồi dưỡng hắn mới được.
Bởi vì có chỗ dựa là Trương Cẩm Dương nên binh sĩ tất nhiên cũng giận mà không dám nói.
- Tìm hiểu được gì rồi?
Thấy Trữ Gia Nhất đi tới bên cạnh, Tạ Khiêm trầm giọng hỏi.
- Trưởng quan, việc lớn không tốt rồi. Ta vừa đi dạo một vòng quanh khu B, kết quả là thấy Tiêu Hoằng và Bì Nặc đang nói chuyện. Mà Bì Nặc lại đang đứng.
Trữ Gia Nhất thở hồng hộc, ánh mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ. Có thể nói lúc nhìn thấy Bì Nặc đang đứng, hắn còn tưởng là nhìn thấy quỷ.
- Không có khả năng. Bì Nặc bị trọng thương như vậy, không có khả năng đứng lên nổi.
Tạ Khiêm nghe thế, thần sắc đại biến, lớn tiếng nói.
- Không chỉ có thế. Ta còn nhìn thấy vài bệnh nhân gãy chân tay lúc này đi tản bộ tại đường phố khu B, người mù mắt thì ngồi ở gian giải trí đánh bài, nhìn vẫn tốt cả.
Trữ Gia Nhất nói tiếp, trong ánh mắt vẫn tràn ngập khiếp sợ như trước.
- Nói bậy. Người gãy chân lại còn đi tản bộ được như người bình thường sao? Chẳng lẽ tứ chi của hắn mọc lại được à?
Trương Cẩm Dương cũng lên tiếng, vẻ mặt đầy bất an nhưng giọng điệu lại rất kiên quyết. Hắn làm nghề y bốn mươi năm nay chưa từng nghe nói tứ chi của con thông qua thủ đoạn nào mà mọc lại được cả.
- Chết tiệt! Ngươi đứng lại đó cho ta.
Ngay vào lúc này, một giọng nói từ xa truyền tới tai Trương Cẩm Dương.
Nghe thấy thế, hắn khẽ cau mày, nhìn về phía giọng nói. Chỉ thấy tên mập trên đầu đầy mồ hôi chạy như điên về phía này. Theo sát phía sau không bỏ là Chung Gia Ngân mặc quần áo bệnh nhân, vẻ mặt hung ác.
- Ta cảnh cáo ngươi, không phải ta đánh không lại ngươi mà ta nể mặt tiểu Chung thôi. Ngươi còn dám đuổi nữa ta sẽ không khách khí đâu.
Thân thể tên mập nhoáng lên, xoẹt qua người Trương Cẩm Dương, chạy trối chết về hướng xa xa.
- Cái tên mập chết tiệt này lại dám đùa bỡn ta. Hôm nay ta dù liều mạng cũng phải nhai sống ngươi.
Chung Gia Ngân cũng vọt tới như chớp, xẹt qua người Trương Cẩm Dương, một đường đuổi giết tên mập.
- Ta và em ngươi tự do yêu đương.
- Cái tên khốn kiếp ngươi, còn không biết xấu hổ mà nói tới yêu...
Giọng nói càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất ở một góc.
Vù...
Một trận gió lạnh thổi qua. Trương Cẩm Dương, Tạ Khiêm và Trữ Gia Nhất đứng đó hóa đá tại chỗ, không hề nhúc nhích, giống như bị gió lạnh đông cứng vậy, sắc mặt không thay đổi nhìn về hướng Chung Gia Ngân biến mất.
Chung Gia Ngân thân là thượng úy, cũng có chút tiếng tăm trong quân đội. Một chân của hắn bị nổ đứt, tất nhiên bọn họ biết rất rõ.
Nhưng vừa rồi bọn họ lại thấy Chung Gia Ngân mặc quần áo bệnh nhân như sinh long hoạt hổ đuổi giết Sở Tiểu Thiên, giọng nói và động tác, bước chân không hề có chút dấu hiệu nào là bị nổ đứt chân cả.
- Vừa rồi, vừa rồi có thật ta thấy thế không ?
Vẻ mặt Tạ Khiêm ngẩn ra, gần như vô thức nói.
- Là Chung Gia Ngân.
Trữ Gia Nhất thấp giọng đáp.
- Điều đó sao có khả năng chứ. Chân hắn không phải là không có sao? Có thể mọc lại à?
Khóe miệng Trương Cẩm Dương giật giật, vẻ mặt khó tin, trong giọng nói có sự kinh ngạc, còn có cả vẻ ác liệt.
Nhất thời hắn cảm thấy lạnh ngắt toàn thân.
Sau đó ở cách đó không xa có một người vừa giải phẫu cắt bỏ chi, thần sắc ngạc nhiên nhìn Chung Gia Ngân, sau đó ánh mắt liền lộ vẻ hâm mộ.
- Không chỉ có Chung Gia Ngân, nghe nói còn rất nhiều người khác. Hơn nữa ta nghe hộ sĩ đàm luận, Tiêu Hoằng đã cam đoan là không để một người bệnh nào chết, cũng không khiến ai bị tàn phế cả.
Trữ Gia Nhất nói.
- Tiêu Hoằng này rốt cục dùng thủ đoạn gì?
Trương Cẩm Dương nghe nói như vậy thì chỉ cảm thấy da đầu run lên, sau lưng lạnh buốt. Không nghi ngờ gì nữa, Tiêu Hoằng nếu thật sự khiến không có thương vong thì truyền đi trong quân đội Bối La, đến lúc đó dù Tiêu Hoằng chỉ là một tiểu thiếu úy cũng đã đủ vốn xác lập chỗ đứng trong quân đội, hoàn toàn đánh vỡ vị trí độc quyền điều trị của Trương Cẩm Dương.
Có thể nói nếu phân tích như vậy, từ phương diện khác cũng có thể nhận ra Trương Cẩm Dương không
phải hồ đồ.
- Trưởng quan, chúng ta hiện giờ nên làm gì?
Vẻ mặt Tạ Khiêm rất ác liệt, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh buốt. Không thể tưởng tượng được thủ đoạn của Tiêu Hoằng rốt cục là gì.
- Người bệnh kia ta cũng không lo. Ta lo nhất chính là Bì Nặc. Ta đã muốn cắt chân tay hắn khiến hắn ghi hận rồi. Nếu Tiêu Hoằng cũng cắt chân tay của Bì Nặc thì thôi, nếu trị khỏi cho Bì Nặc kia thì hắn sẽ hoàn toàn ủng hộ Tiêu Hoằng. Mà quan trọng hơn nữa là hắn đã ghi hận với ta, về sau nhất định gây bất lợi cho địa vị của ta.
Giọng nói của Trương Cẩm Dương ác liệt, tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng. Hắn cũng không nghĩ ra nổi là Tiêu Hoằng rốt cục dùng phương pháp gì.
- Ý của Trưởng quan là phải...
Tạ Khiêm dò hỏi.
- Chế tạo sự cố điều trị, khiến Bì Nặc chết ở khu B.
Trương Cẩm Dương híp mắt, hạ giọng nói.
Nghe vậy, ánh mắt Tạ Khiêm lập tức sững lại. Nếu người bình thường chết thì cũng không có gì, nhưng đây lại là Tham mưu trưởng của quân đoàn Bối La đó.
Tuy nhiên nghĩ lại thì sự việc đã tới nước này, còn có biện pháp nào đâu?
Phải hoàn toàn chèn ép được Tiêu Hoằng thì Trương Cẩm Dương mới có cơ hội sinh tồn. Mà giờ khắc này bất kể là Trương Cẩm Dương hay Tạ Khiêm đều hoàn toàn phẫn hận Tiêu Hoằng. Bọn họ hiểu rõ quân đoàn Bối La, muốn phải chặn bước của Tiêu Hoằng lại.
Về phần Trữ Gia Nhất trải qua kinh hãi ngắn ngủi liền lập tức biến thành bộ dáng nịnh nọt, đi tới cạnh Trương Cẩm Dương, chậm rãi lấy một tấm hình ảnh ra từ trong tay áo, đưa cho Trương Cẩm Dương rồi hạ giọng nói:
- Đây là thứ ta lẻn vào lấy trên bàn của Chung hộ sĩ, không biết có dùng được không?
Trương Cẩm Dương nhận tấm ảnh, chỉ thấy trên mặt ghi một phương thuốc, toàn bộ đều là thuốc tiêu viêm, bên góc trái đánh dấu: Phòng bệnh nhân nặng, số 301 Bì Nặc.
Không nghi ngờ gì nữa. Đây là phương thuốc của Bì Nặc, chữ viết là của Tiêu Hoằng chứ không thể làm giả nổi.
Nhìn thấy hàng chữ như vậy, Trương Cẩm Dương liền lộ vẻ lạnh lùng, dường như nghĩ tới biện pháp, sau đó liền đi vào trong phòng. Tạ Khiêm và Trữ Gia Nhất theo đuôi đi theo.
Sau khi tiến vào phòng, Trương Cẩm Dương liền nhìn ảnh chụp phương thuốc một lần nữa, lập tức lấy từ trong hộp thuốc ra một bình thuốc màu nâu, chất lỏng trong bình chính là một loại dược vật mà Tiêu Hoằng kê, tên là Đậu Lan, là một loại thuốc tiêu viêm.
Cầm dung dịch Đậu Lan ngồi xuống bàn, Trương Cẩm Dương liền lấy từ ngăn kéo ra một lọ thuốc không lớn, bên trên không có nhãn. Đây chính là một dung dịch tiêu hủy vật, có kịch độc, một gam là có thể giết chết 500 người.
Sau đó hắn liền nhỏ một giọt vào trong dung dịch Đậu Lan, rồi đem bình dung dịch độc này đặt trước mặt Trữ Gia Nhất.
- Tìm cơ hội tráo bình dung dịch này với bình mà Bì Nặc sắp sử dụng, sau khi xong việc ngươi sẽ là Y tế trưởng doanh 1.
Mặt Trương Cẩm Dương âm trầm, nói với Trữ Gia Nhất.
Vẻ nịnh nọt trên mặt Trữ Gia Nhất lúc này đã hơi nhạt đi, biến thành vẻ suy tư. Nếu ám sát nhân vật như Bì Nặc thì tuyệt đối không phải việc nhỏ rồi, có tính mạo hiểm rất cao. Đương nhiên ưu đãi của Trương Cẩm Dương cấp cho hắn cũng rất dày.
Tạm dừng lại một lát, Trữ Gia Nhất cuối cùng cũng cầm lấy dung dịch Đậu Lan độc.
- Nhớ rõ phải làm sạch sẽ một chút, đừng lưu lại chút dấu vết nào. Nếu không thì không ai có thể cứu được ngươi đâu.
Sắc mặt Trương Cẩm Dương âm trầm dặn.
Cùng lúc đó, bên trong khu B, tất cả mọi thứ nhìn vẫn gọn gàng ngăn nắp như trước, thậm chí bầu không khí bận rộn so với mấy hôm trước cũng giảm đi không ít. Trên mặt mỗi hộ sĩ đều tràn ngập tự hào. Không hề có thương vong. Đây là loại vinh quang tới mức nào chứ? Mọi người đều biết tất cả đều là nhờ công lao của Tiêu Hoằng.
- Ngươi có thể đừng đuổi theo ta nữa hay không. Ta cảnh cáo ngươi, đuổi nữa là ta không khách khí đâu.
Giọng nói của tên mập lại truyền tới bên trong phòng điều trị, sau đó là tiếng vang bịch bịch bịch.
- Ngươi dám ô nhục bảo bối của ta, ta sẽ không tha cho ngươi.
Sau đó là giọng nói của Chung Gia Ngân.
Ngay đúng lúc tên mập đang chạy như điên trong hành lang thì bỗng nhiên ngừng lại, vẻ hung ác đã biến mất. Bởi Tiêu Hoằng đang cầm trong tay một cánh tay vừa chế tạo xong.