Lúc này, hai mắt Mạc Hi đã tỏa sáng, sau đó hắn tràn ngập hưng phấn nói với Tiêu Hoằng:
- Cũng giống với thứ này.
Mạc Hi vung vẩy cánh tay cơ giới, nói:
- Hai cánh tay này sử dụng kỹ thuật truyền thần kinh của ngươi, cùng với nguyên lý chế tác Ma Văn chi giả, cộng thêm nguyên lý Ma Văn chiến đấu cơ của ta, sẽ làm chân cho một bộ Ma Văn máy móc khổng lồ, lắp thêm đại hình vũ khí, Ngự Văn Giả ở bên trong có thể thông qua Ma Văn châm tiến hành khống chế, hình thành một Ma Văn khung máy móc có năng lực chiến đấu siêu cấp.
Nghe vậy, thần sắc Tiêu Hoằng hơi đổi, không hề nghi ngờ, Mạc Hi này quả thật là dám nghĩ dám làm, ý tưởng này cũng rất khả thi.
- Nghe ra, dường như rất phức tạp thì phải. Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp.
- Nếu không thì sao gọi là kế hoạch lớn làm gì. Làm một lần được không? Ngươi làm lão đại, tất cả sẽ nghe theo ngươi, ta phụ trách cơ giới, ngươi phụ trách Ma Văn và hệ thống khống chế, hơn nữa ta cũng dự định lấy ra toàn bộ tích lũy của ta gồm ba mươi vạn kim để làm, ta còn có cả một đội chế tác nữa, cũng vận dụng toàn bộ, ngươi thấy thế nào?
Mạc Hi nói không cần nghĩ.
- Toàn bộ tích lũy? Ba mươi vạn kim? Ngươi dám làm vậy thật ư ? Tiêu Hoằng có chút bất ngờ.
- Nếu muốn kiếm lớn, thì phải bỏ được vốn lớn, thử nghĩ một chút mà xem, nếu chúng ta có thể chế tác thành công Ma Văn khung máy móc, như vậy tương lai, ngươi chẳng những là vũ trụ đệ nhất Đại dược sư, mà chúng ta song kiếm hợp bích, sẽ trở thành vũ trụ đệ nhất đại quân, thử nghĩ một chút, những đế quốc Thống soái kia quỳ gối dưới chân chúng ta mà xem, chúng sẽ hy vọng có thể hợp tác cùng chúng ta.
Mạc Hi lập tức trở nên hưng phấn, vẽ ra trước mật Tiêu Hoằng môt viễn cảnh tươi sáng.
Đối với bộ dáng này của Mạc Hi, thần sắc Tiêu Hoằng vẫn bình thản như trước, làm cho người ta có một loại cảm giác thờ ơ, ít nhất là có vẻ vô cùng bình tĩnh:
- Như vậy đi, ngươi trước hết cứ thiết kế một cái bản vẽ đơn giản đã, nếu cảm thấy khả thi thì sẽ nói sau, ngươi thấy thế nào?
- Không có vấn đề, một tuần, một tuần sau, ta sẽ làm ra thiết kế đồ.
Mạc Hi hưng phấn nói, sau đó liền xoay người, cũng không quan tâm tới Tiêu Hoằng nữa, trực tiếp lấy ra thiết kế đồ, bất đầu vẽ vẽ trên đó.
Thấy Mạc Hi như vậy, Tiêu Hoằng cũng không nói gì, mang theo Vương Phàm, xoay người rời đi, trong đầu hắn vẫn rất hứng thú với Ma Văn khung máy móc, tuy rằng hiện tại trong chiến tranh cũng có Ma Văn xe tăng, cùng với Ma Văn trọng pháo, nhưng tính cơ động của hai thứ đó quả thực là vô cùng thê thảm, nếu thật sự nghiên cứu chế tạo ra Ma Văn khung máy móc, vậy thì sẽ là làm lớn rồi.
Lại dùng 5000 kim mua tài liệu tại Hãng giao dịch Ma Văn, Tiêu Hoằng mới lái xe quay về Bối La thư viện.
Tuy nhiên, ngay khi Tiêu Hoằng tiến vào trong Bối La thư viện, hắn lập tức thấy kinh ngạc, bên trong không chỉ sáng sủa sạch sẽ, hơn nữa trong phòng đọc sách còn được thành lập một phòng chế văn loại nhỏ, bên trong được đặt đủ loại công cụ chế văn kiểu dáng cực kỳ tinh xảo rất chỉnh tề.
Đẩy cửa tiến vào phòng Ma Văn bằng thủy tinh công nghiệp chế tạo thành, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy trên bàn có ghi lại một lời nhắn:
“Đây là vài lễ vật cho ngươi, hơn nữa ta đã đặc biệt phê chuẩn, sau này Bối La thư viện do ngươi toàn quyền phụ trách. Ký tên: Bì Nặc.”
Nhìn thấy hàng chữ này, trên mặt Tiêu Hoằng hiện lên một chút ý cười, không hề nghi ngờ, lễ vật này quả thật phi thường hợp với tâm ý của Tiêu Hoằng.
Ý bảo Vương Phàm có thể tạm thời trở lại điều trị bộ của doanh thứ 4, Tiêu Hoằng liền ngồi trong phòng chế văn loại nhỏ, chuẩn bị tiện tay thiết kế ra Chiến Văn, mang tới Hàng giao dịch Ma Văn để bán, xem như một loại thử nghiệm.
Tuy nhiên, ngay khi Tiêu Hoằng mở ra túi hành trang, thần sắc lại thoáng đổi, bởi vì hắn nhìn thấy tới bên trong Ma Văn túi có chứa chiếc hộp rách nát, bên trong có chuỗi trang sức Hoàng Kỵ.
Mở cái hôp đó ra, lấy ra chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, Tiêu Hoằng lật qua lật lại nhìn, trình độ chế tác vô cùng tinh tế, dưới ánh đèn mờ ảo, Tiêu Hoằng có thể rõ ràng nhận thấy, trên chiếc vòng lớn bằng chiếc đũa này, cũng có các văn lộ mờ nhạt.
Dựa theo động tác mà nam tử để râu đã làm,nhẹ nhàng nhấn một cái lên Ma Văn cơ quan, trong nháy mắt Khô Lâu Đầu đã được mở ra, bên trong có hai vết lõm để đặt Ma Văn châu, kích thước hoàn toàn giống với Ma Văn châu, trong vết lõm đó cũng có chứa các Ma Văn mờ nhạt, hơn nữa màu sắc cũng vô cùng rõ ràng, một cái màu lam sậm, một cái màu xanh đen.
Hiện tại trên cơ bản Tiêu Hoằng đã có thể khẳng định, Ma Văn châu màu lam sậm chính là Hàn Võ, Ma Văn châu màu xanh đen chính là cái gọi là Ám Dạ Châu, tuy rằng chúng từng được Cáp Thụy Sâm sử dụng qua, nhưng rốt cuộc chúng từ đâu tới, thì vẫn là một bí ẩn, bởi vì chúng cũng không phải do Cáp Thụy Sâm chế tạo ra.
Cẩn thận suy nghĩ một lát, Tiêu Hoằng liền chậm rãi lấy ra hai viên Ma Văn châu từ trong túi áo, có thể nói, hai Ma Văn châu này là tất cả của Tiêu Hoằng, một cái để chiến đấu, một cái còn lại để chế văn, bởi vậy Tiêu Hoằng đều rất coi trọng hai Ma Văn châu này.
Nghiên cứu một chút văn lộ trong vết lõm, xác định chúng là vô hại đối với Ma Văn châu, Tiêu Hoằng mới dựa theo màu sắc, đặt hai viên Ma Văn châu vào trong đó, rất khít, không có chút biến hóa nào, dường như chúng chính là từ một chỗ mà ra vậy.
Tuy nhiên, ẩn ẩn bên trong, Tiêu Hoằng lại cảm thấy, thứ này đều không phải đơn giản như vậy, nếu chỉ là chỗ để đặt, thì vì sao trong vết lõm lại còn có Ma Văn? Tại sao trên dây đeo cũng có Ma Văn?
Sau khi đóng lại chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, một luồng sáng rất nhanh truyền ra từ trong tử thần khô lâu, dọc theo Ma Văn cực kỳ nhỏ trên chuỗi trang sức kia mà hiện ra, sau đó lại trở nên như trước.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Tiêu Hoằng có chút khó hiểu, tuy rằng Tiêu Hoằng đã là Ngự Sư, nhưng trước mặt Cáp Thụy Sâm là Ngự Thần trong truyền thuyết này, phỏng chừng hắn còn không bằng cả một con kiến, mà kỹ thuật chế văn thần bí khó lường của Cáp Thụy Sâm, phỏng chừng cũng không phải là thứ mà Tiêu Hoằng có thể nghiền ngẫm ra được.
Nhưng có thể khẳng định một điều, đó chính là Tiêu Hoằng cũng giống như Cáp Thụy Sâm, dường như từ lúc ban đầu tiếp xúc với Ma Văn, thì tất cả kỹ thuật đều lấy ra từ trong hai viên Ma Vãn châu này.
Hai tay cầm sợi dây này, Tiêu Hoằng lẳng lặng nhìn
thật lâu, Tiêu Hoằng luôn có một loại cảm giác, đeo thứ này lên, thì dường như sẽ mang theo một loại số mệnh, loại cảm giác này tuy rằng không có chút bằng chứng nào, nhưng lại phi thường mãnh liệt.
Tuy nhiên, sau đó Tiêu Hoằng lại chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, rồi đeo luôn chuỗi trang sức có chứa hai viên Ma Vãn châu này lên cổ.
Trong nháy mắt, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy phần cổ của mình dường như bị một dòng điện chạy qua, sau đó hắn lại có một loại cảm giác cực kỳ mãnh liệt, đó chính là bản thân dường như có một loại liên hệ kỳ dị với hai viên Ma Vãn châu này, đây là thứ mà khi trước hắn chưa từng nhận thấy.
Dường như không cần nắm Ma Văn châu lòng bàn tay nữa, mà vẫn có thể sử dụng hai viên Ma Vãn châu này.
Có ý tưởng như vậy, Tiêu Hoằng liền thử khởi động Ma Vãn trong chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, cũng thử coi nó làm môi giới, khu động Ma Vãn châu màu lam sậm, cũng chính là Hàn Võ.
Ngay sau đó, phía trên cánh tay phải của Tiêu Hoằng rất nhanh hình thành các đường văn lộ màu tím nhạt, không có chút ngừng trệ nào cả, mà Tiêu Hoằng vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được, cỗ năng lượng quen thuộc trong cánh tay phải kia.
Đầu ngón tay run lên, một khối Hàn băng vạn năm đã hình thành.
Cúi đầu xuống, Tiêu Hoằng thông qua hốc mắt của khô lâu, cũng không nhìn thấy viên Ma Văn châu màu lam sậm này đâu nữa.
- Hay là chuỗi trang sức Hoàng Kỵ này là do Cáp Thụy Sâm chế tạo ra, là một cái Khí Văn để nhanh chóng kích phát Ma Văn châu?
Tiêu Hoằng thì thào tự nói, đương nhiên, loại Khí Văn này đừng nhìn tác dụng đơn giản như vậy, nhưng nó lại có thể bảo hộ hai viên Ma Văn châu, tăng lên hiệu suất sử dụng Ma Văn châu, trên cơ bản có thể đạt tới cảnh giới bất cứ lúc nào cũng có thể khởi động được.
Không còn giống khi trước nữa, mỗi lần muốn dùng thì lại phải thò tay vào trong áo để lấy ra.
Thu hồi Hàn Võ, Tiêu Hoằng đã có thể thấy rất rõ ràng, Hàn Võ lại lần nữa trở về trong chuỗi trang sức Hoàng Kỵ.
- Nếu Hàn Võ là như vậy, thế thì viên Ma Văn châu màu xanh đen sẽ thế nào đây?
Tiêu Hoằng tiếp theo thì thào tự nói, lập tức lại lần nữa sử dụng phương pháp vừa rồi, thông qua chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, thử khởi động Ám Dạ Châu một chút.
Trong nháy mắt, một luồng sáng mờ nhạt, cực kỳ mỏng manh đã hiện lên trên thân thể Tiêu Hoằng, Ngự lực trong cơ thể trong nháy mắt đã được bổ sung đầy.
- Quả nhiên là thế, thuận tiện hơn rất nhiều.
Trên mặt Tiêu Hoằng ẩn ẩn hiện lên một vẻ vui mừng, không hề nghi ngờ,chuỗi trang sức Hoàng Kỵ này không có uy lực gì, nhưng chỉ bằng một công năng như vậy, thì đã khiến cho Tiêu Hoằng sử dụng Ma Văn châu một cách thuận tiện hơn rất nhiều.
Càng trọng yếu hơn là, Khô Lâu Đầu trên chuỗi trang sức kia là một loại kim loại không rõ tên, nhưng tuyệt đối là một tầng bảo hộ chắc chắn cho Ma Văn châu.
Sau đó, Tiêu Hoằng cũng không thử nghiệm nữa, trực tiếp bỏ chuỗi trang sức vào lớp áo trong, tuy rằng đã 1000 năm trôi qua, mọi người đã không nhớ mấy tới chuyện Cáp Thụy Sâm, nữa, ngoài vài vị Ngự Không kia, thì gần như không người nào biết đến nữa, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Tiêu Hoằng vẫn nên che dấu thứ này là tốt hơn.
Ra sức để cho tâm tình bình tĩnh lại, Tiêu Hoằng liền bắt đầu hết sức chuyên chú, thiết kế Chiến Văn sắp sửa bán ra.
Về cấp bậc của Chiến Văn, thì Tiêu Hoằng dự định làm ở mức Ngự Giả cấp hai, cũng không muốn sử dụng kỹ thuật văn trong văn, đối với kỹ thuật Để Văn, thì hắn cũng chỉ ứng dụng một bộ phận, nếu không thì phí tổn sẽ rất cao, đây chỉ là một lần thí nghiệm, nên Tiêu Hoằng không muốn đầu tư quá nhiều.
Đối với thiết kế Chiến Văn, Tiêu Hoằng cũng xem xét về thị trường một chút, ở trong quân đội, loại hình Chiến Văn được hoan nghênh nhất, không thể nghi ngờ gì chính là loại đao, nguyên nhân có hai, đầu tiên là Chiến Văn loại đao công kích trực tiếp, thứ hai là về mặt thao túng, khuyết điểm của nó cũng rất rõ ràng, khuyết thiếu tính biến hóa.
Đại khái chỉ dùng một giờ, loại Chiến Văn định dùng để bán ra này đã được Tiêu Hoằng thiết kế xong, tên là Xích Ảnh, hoàn toàn dựa theo sự yêu thích của quân nhân mà làm ra.
Xác định được phương án, Tiêu Hoằng liền mang tới một khối Hồng anh thạch, mài nó trở thành Tái thạch hình dạng bình thường, Tiêu Hoằng bất đầu nhanh chóng tạo hình, bởi vì đây chỉ là Chiến Văn của Ngự Giả cấp hai, cộng thêm việc nó cũng không được sử dụng kỹ thuật văn trong văn, nên tuy cấu tạo có chỗ huyền diệu, nhưng cũng không phức tạp.
Chỉ dùng năm phút đồng hồ, văn lộ đã được Tiêu Hoằng tạo hình xong, tiếp theo là việc phối chế Ma Văn dịch.
Trong lúc vô tình, Tiêu Hoằng liền chú ý tới một khối Hàn băng vạn năm màu tím vừa mới phóng ra, hắn cũng không keo kiệt nữa, để cho nó hóa thành bột phấn, bỏ vào trong Ma Văn dịch, dù sao đối với Tiêu Hoằng mà nói, Hàn băng vạn năm cũng không phải là thứ đáng giá.
Đương nhiên, Tiêu Hoằng cũng không có ý định bán ra Hàn băng vạn năm, số năng lượng trong Ma Văn mà mỗi người chế tác đều tăng lên, thế thì chẳng phải là làm giảm ưu thế của Ma Văn do Tiêu Hoằng chế tác ra hay sao?
Vì lâu dài , Tiêu Hoằng vẫn không muốn bán ra Hàn băng vạn năm, bởi vì Tiêu Hoằng vẫn nhớ kỹ, chỉ có thứ mà người khác không có, thì mới là thứ đáng giá nhất.